Ngày 24 tháng 4 năm 2014.
Mưa tạnh.
Mặt trời mọc.
Cmn, tôi chưa bao giờ yêu ánh mặt trời nhiều như ngày hôm nay.
Dù có bị phơi nắng thành đống thịt nát tôi cũng không muốn thành bãi thịt trong nồi nước!
Kết thúc cuộc sống tìm chỗ trú mưa, chúng tôi bước lên đống cỏ phủ đầy ‘thi du’ trên đường.
Kết quả là việc bước đi khó khăn hơn trước đây.
Cho đến tận buổi tối, tôi để ý thấy không dưới mười tang thi bị té ngã biến dạng.
Suýt chút nữa tôi cũng trở thành một thành viên trong đó.
May được Nhạc Văn và Lưu Quán Phi nhanh tay túm lấy kéo về kịp.
Nếu không tôi đã trở thành một tang thi bị hủy dung.
Tái bút:
Nhiều ngày sống trong mưa, rất nhiều chỗ thịt trên người đã bị ngấm nước.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng tôi nghĩ…
Có lẽ chúng tôi không kéo dài được bao lâu nữa.
Ngày 27 tháng 4 năm 2014.
Hôm nay Bộ Tổng Tham mưu truyền tin nói phía trước có một đội ngũ con người trang bị đầy đủ vũ khí, yêu cầu chúng tôi tham gia xây dựng đội hình tiêu diệt bọn họ.
Đây không phải loại nhiệm vụ mới lạ gì, chỉ là lần đầu tiên đến lượt chúng tôi mà thôi.
Nhưng tôi có một linh cảm rất xấu.
Nó còn xấu hơn cả việc con người tự nổ bom lần trước.
Tái bút:
Dự cảm xấu đến nỗi buổi tối tôi không thể nào đi vào giấc ngủ.
Ngồi dậy một lát, thấy Lưu Quán Phi cũng ngồi dậy theo.
Tôi nhìn bóng lưng liền biết anh ta cũng có tâm sự, vì thế tôi nghiêng người ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng một con mắt còn lại, lúc lâu sau nhỏ giọng nói:
“Tôi cảm thấy…nguy hiểm.”
Giọng anh ta trầm thấp khàn khàn, không được gọi là dễ nghe, nhưng luôn làm cho tôi…muốn nghe anh ta nói tiếp.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy…nếu không có ai lắng nghe anh ta nói, một ngày nào đó anh ta…sẽ bị nghẹt thở vì giữ quá nhiều thứ bên trong mình.
“Tại sao anh lại bị biến thành tang thi?” Không biết bị làm sao, tôi đột nhiên hỏi về chuyện này.
Dường như khóe môi Lưu Quán Phi nở một nụ cười nhanh, ánh mắt nhìn qua hướng khác.
“Còn tôi ấy hả, tôi bị Nhạc Văn cắn vào ngày lễ tình nhân. Tuy lúc ấy rất đau, nhưng nhìn anh ấy kéo tay tôi, nhìn tôi chăm chú…tôi cảm thấy ‘à, hóa ra nó không đau như mình nghĩ’.” Tôi nhìn theo anh ta về phía bầu trời bị cành cây che khuất, cố tìm kiếm màu sắc của bầu trời dưới những khe hở của tán cây.
“Cậu không…trách anh ta hả?” Lưu Quán Phi ngập ngừng mở miệng.
“Trách chứ.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc ấy tôi còn gào mồm lên hét ‘Nhạc Văn, tóm lại là anh có bao nhiêu thù ông đây mà cắn ác thế hả?!’. Nhưng sau khi phát hiện cơn đau chỉ kéo dài nửa tiếng, tôi không còn trách anh ấy nữa.”
“Dẫu sao thì, chỉ có như vậy chúng tôi mới được ở bên nhau.”
Tôi vốn không định nói mấy lời giả trân như vậy, nhưng lúc nói chuyện không quản được miệng.
Lúc trước được Nhạc