Ngày 1 tháng 5 năm 2014.
28 ngày sau khi tôi hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong một cái lều đặc biệt. Bên cạnh có một tang thi mặc áo blouse trắng rách nát canh giữ, tôi cũng không rõ vì sao mình có thể biết hắn ta đang mặc áo màu trắng nữa.
Tôi nghĩ mình được tang thi khác chạy đến cứu, nhưng không cảm thấy vui mừng chút nào.
Lục Đổng, Lưu Quán Phi, Khâu Chí Cường, Thẩm Tiếu Tiếu…
Và cả Nhạc Văn.
Tôi có chút kháng cự khi nghĩ về vấn đề này.
Trước đây khi còn là con người tôi có nghe người khác nói qua, người sống có xu hướng chịu nhiều đau khổ nhiều hơn, bởi vì hầu hết bọn họ phải gánh gánh nặng của người chết và đi tiếp về phía trước.
Trước đây, tôi không hiểu ý câu này muốn nói gì.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã mơ hồ hiểu được một chút nhưng tôi chẳng bao giờ hi vọng mình có được cái một chút này.
Rõ ràng tôi đã chết rồi.
Tất cả đều chết rồi.
Tại sao…hết lần này đến lần khác còn muốn để một người chết như tôi hiểu được đạo lí khó hiểu như vậy chứ?
Tôi cảm thấy lồng ngực mình như nghẹn lại, đau đớn khổ sở muốn chết, có một loại nỗi buồn cần được trút bỏ đang lởn vởn nơi lồng ngực, tìm kiếm thời cơ bùng nổ.
Lúc này tang thi áo trắng phát hiện tôi đã tỉnh lại, vôi vàng thông báo cho bên ngoài một tiếng.
“Nhanh lên! Tang thi cấp 1 đã tỉnh.”
Tái bút:
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với khái niệm tang thi cấp 1.
Ngày 2 tháng 5 năm 2014.
Hôm nay có rất nhiều tang thi địa vị cao đến thăm tôi, và để lại…một kẻ không giống tang thi chút nào đến phổ cập khoa học cho tôi.
Sau đó tôi mới biết, trái ngược với dị năng giả con người, tang thi cũng có tiểu đội dị năng của mình, tên là…
Tang thi dị năng = =.
Xin hãy tha thứ cho cái icon không đứng đắn trong nhật kí của tôi = =, nhưng khi nghe xong cái tên này, đầu tôi tràn ngập mấy cặp dấu bằng.
Nghe người đàn ông đó – sau đó tôi mới biết người này là tang thi cấp 3 – phổ cập khoa học cho tôi cả nửa ngày trời, tôi mới biết mình không hiểu biết quá nhiều về cái thế giới này…
Theo những người đi