Trời đã về đêm, nhìn thấy đèn bên trong phòng Tần Nguyên còn sáng, Lâm Thành gõ cửa. Mãi một lúc sau mới thấy cửa mở, nhìn thấy Lâm Thành đứng bên ngoài, Tần Nguyên không khỏi ngạc nhiên.
“Tại sao giờ này ngươi lại đến đây?”
“Ta đến báo ân. Biết ngươi thường hay ăn đêm nên ta nấu ít đồ mang đến cho ngươi.”
Tần Nguyên sững người nhìn khay đồ ăn Lâm Thành cầm trên tay một chốc, có vẻ khá ngạc nhiên, sau đó vội vàng bước qua một bên để y mang vào trong.
“Thuốc mỡ ngươi chỉ mới dùng ngày đầu tiên, còn chưa biết có hiệu quả hay không, ngươi đã vội vàng báo ân làm gì?”
“Chắc chắn sẽ thành công. Ta tin vào Thiên Vũ ca. Nếu đã tin tưởng thì dĩ nhiên cũng nên bắt đầu báo ân thôi.”
Nghe Lâm Thành gọi Hoa Thiên Vũ thân mật như thế dù mới gặp lần đầu khiến Tần Nguyên cảm thấy khó chịu.
“Ngươi mới gặp huynh ấy lần đầu đã gọi người ta là Thiên Vũ ca rồi. Ta quen ngươi gần một tháng còn chưa được ngươi gọi thân mật như vậy lần nào.”
Thái độ của Tần Nguyên hiện giờ so với cách đây mấy canh giờ đã tốt hơn nhiều rồi khiến Lâm Thành yên tâm hơn. Tuy rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn nghĩ để lúc khác hỏi cũng được.
“Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi một chút... vậy gọi là Nguyên ca ca đi.”
Lâm Thành nhìn Tần Nguyên một chốc rồi lạnh lùng đáp: “Không thích.!”
“Hả? Tại sao?”
“Thì không thích chứ sao.! Nhìn ngươi lúc nào cũng như hài tử ấy, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta chứ?”
“Ngươi nói ta như hài tử? Hài tử nào mà soái khí ngút trời được như thế này?.”
“Ngươi bớt tự luyến đi!”
Tần Nguyên hơi xụ mặt. Lâm Thành chê hắn như hài tử, vậy là không thích hắn rồi.
Lâm Thành thì tưởng Tần Nguyên buồn vì mình không chịu gọi y là ca ca, dịu giọng vỗ vai y:. “Vậy ta gọi ngươi là A Nguyên nhé?.”
Vẻ mặt Tần Nguyên lập tức thay đổi trở nên vui vẻ. Hắn gật đầu rồi hỏi: “Vậy ta gọi ngươi là A Thành hay A Chung?”
“Ngươi muốn gọi A Chung?”
Nhìn mặt Lâm Thành giận dữ thế kia hẳn là không thích rồi. Tần Nguyên cũng chỉ muốn trêu y một chút. Hắn xoa bóp vai cho Lâm Thành, vui vẻ gọi: “A Thành, gọi như thế nghe cũng rất hay. Ngày mai ta có mời A Vũ và gia đình huynh ấy đến quán A Thành đấy, ngươi thấy thế nào?”
“Thế thì còn gì bằng! Ta còn đang băn khoăn không biết nên đáp lễ Thiên Vũ ca thế nào. Nếu huynh ấy đưa gia đình đến đây thì ta phải tiếp đón thật chu đáo mới được. Hay ta nên mời họ về nhà để dùng bữa nhỉ?"
“Không cần đâu., A Vũ thích không khí ồn ào hơn. nên ở quán là thích hợp nhất rồi. Nhìn bộ dạng ngươi lúc này trông vui vẻ có khác gì hài tử đâu chứ.”
Lâm Thành ho nhẹ. Hắn cũng công nhận ban nãy hình như không kìm chế được mà thể hiện hơi lố. Từ lúc xuyên qua đến giờ hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ mọi thứ đề “tẩy trắng” cho nguyên chủ. Cho dù là có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn tự tin mình có thể ứng phó được. Chỉ riêng cái vết bớt này là làm hắn lo lắng không yên. Nếu ở thời hiện đại chỉ cần đi bắn laser là xong, nhưng ở đây là phong kiến, chữa được nó rất khó. Thậm chí hắn đã nghĩ đến trường hợp mình có thể phải mang vết bớt này cả đời. Vậy mà hôm nay Tần Nguyên đã mang Hoa Thiên Vũ tới gặp hắn, đã mang tới cho hắn hi vọng. Hắn rất vui, vui đến mức cứ cười suốt từ lúc đó đến giờ. Niềm vui như vậy dễ gì mà kiềm chế được chứ.
“Được rồi, ăn đi rồi ngủ. Ta về phòng.”
“Ừm, ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Mai gặp.”
***
Cả đêm qua Lâm Thành hồi hộp đến không ngủ được, cảm giác giống như sắp gặp được thần tượng vậy. Suốt đêm hắn cứ nghĩ mình nên nấu món gì để thiết đãi, nên bố trí cho gia đình Thiên Vũ ngồi ở đâu. Rồi y lại lo lắng lỡ như họ không thích món ăn của hắn làm thì sao, lỡ như huynh ấy giận không muốn chữa cho hắn nữa thì thế nào? Sáng ra tỉnh táo lại mới thấy mình quả đúng như Tần Nguyên nói: giống một hài tử vậy.
Gần trưa hắn mới thấy Hoa Thiên Vũ dẫn theo hai người nữa vào quán. Cả hai đều là nam nhân, dung mạo tuấn tú vào hàng hiếm có khó tìm, khiến họ vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Lâm Thành còn đang thắc mắc tại sao nghe bảo Hoa Thiên Vũ sẽ đưa thê tử tới mà xuất hiện lại là hai nam nhân, thì Tần Nguyên đã bước đến trước để đón khách. Lâm Thành vội vàng bước theo sau.
Ba người bọn họ được đưa đến không gian kín đáo hơn một chút. Lâm Thành sai người đưa những món ăn tốt nhất của quán lên rồi cùng Tần Nguyên ngồi xuống bàn trò chuyện.
Hoa Thiên Vũ mở lời giới thiệu trước: “Thần Thần, A Phương, đây là A Thành mà ta đã nhắc qua với hai người. A Thành, đây là thê tử của ta, Ninh Cảnh Thần, còn người này tên Châu Văn Phương, là... khụ.”
Nói đến đây đột nhiên Hoa Thiên Vũ ho nhẹ, Ninh Cảnh Thần mỉm cười tiếp lời: “Hai người bọn họ đều là phu quân của ta.”
Lâm Thành bỗng dưng nghẹn trà, ho sặc sụa, làm Tần Nguyên vội vàng vỗ lưng cho hắn. Lâm Thành ngẩng đầu há hốc nhìn ba người họ. Ba người đàn ông sống cùng nhau? Người kia còn thừa nhận là cả hai đều là phu quân