Lâm Thành kinh ngạc, sững sờ đứng chết trân tại chỗ. Người mà Yên Yên để ý lại là Tần Nguyên, kẻ mà từ đầu đến cuối không hề chú ý đến nàng. Nhưng quan trọng hơn, theo hắn nhớ không phải Yên Yên chỉ đến khi gặp Cố Y Tịnh mới bắt đầu cảm nắng và thề chung tình với người ta sao? Thế nào mà bây giờ lại đánh sự chú ý lên Tần Nguyên chứ?
Song khi nhìn lại Tần Nguyên, hắn nghĩ mình có thể hiểu. Tần Nguyên tuấn tú đến như thế, bất kì nữ nhân nào nhìn thấy y cũng đều đem lòng yêu thích, nên Yên Yên có lẽ cũng không ngoại lệ. Chẳng hiểu sao tự nhiên hắn lại thấy không vui.
Tần Nguyên từ nãy giờ không hề chú ý đến cô nương tên Yên Yên này. Hắn đến đây đơn giản vì muốn canh chừng Lâm Thành, không để cô nương nào câu dẫn y đi mà thôi. Cho nên việc Yên Yên có chủ ý tiếp cận mình, hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn đã định từ chối ngay nhưng khi nhìn liếc qua Lâm Thành, thấy ánh mắt sửng sốt của y, hắn muốn làm một phép thử.
Hắn đưa tay ra trước mặt Yên Yên, mỉm cười đáp: “Tại hạ rất vinh hạnh.”
Lâm Thành kinh ngạc cực độ. Tần Nguyên đâu có để ý đến Yên Yên, thậm chí còn không thèm xem nàng biểu diễn. Tại sao lại dễ dàng đồng ý khi nàng ta đến mời? Không lẽ Tần Nguyên cũng như những nam nhân khác, cũng trầm mê nữ sắc? Và tại sao... lồng ngực hắn lại khó chịu như thể bị thắt lại vậy?
“Tần Nguyên, đợi đã!”
“Ngươi ở đây chơi hoặc là về trước đi. Ta trò chuyện xong với Yên Yên rồi sẽ về.”
Tần Nguyên nắm tay Yên Yên bước lên lầu trong ánh mắt ngưỡng mộ bà ghen tị của rất nhiều người, chỉ có Lâm Thành là ngược lại. Hắn tức giận, hắn hụt hẫng. Lần đầu tiên kể từ khi xuyên đến thế giới này, hắn thấy tức giận như vậy.
Tần Nguyên đã nói là không thích đi kỹ viện. Từ khi đến Yên Hồng Các, y mang một bộ dáng lạnh lùng, cấm dục, ai nhìn cũng không dám lại gần. Thế mà mỹ nhân vừa đưa lời mời đã ngay lập tức đồng ý.
“Rõ là lừa đảo, lưu manh! Lâu nay ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Muốn ta về để tự do chơi đùa với người đẹp à? Còn lâu nhá!”
Lâm Thành quay đầu rời nhanh khỏi Yên Hồng Các. Nhưng hắn chỉ giả vờ đi ra rồi nhân lúc mọi người không để ý mà lẻn vào từ cửa sau. Ban nãy hắn đã quan sát phòng mà Yên Yên dẫn Tần Nguyên đi vào. Đó là căn phòng cuối cùng của lầu ba. Nơi này khác hẳn hai lầu dưới, khá vắng vẻ. Dường như chỉ có khách quý mới được đến khu vực này.
Lâm Thành đánh ngất một tên người làm, mặc quần áo của người đó, lấy cớ mang rượu đi lên lầu ba.
***
Tần Nguyên từ nãy đến giờ đều mỉm cười hoà nhã, nhưng khi vào trong phòng rồi thái độ lập tức thay đổi, trở nên lãnh đạm, không thích tiếp xúc. Yên Yên ngạc nhiên, cảm thấy hơi sợ. Nàng rụt rè hỏi:
“Công tử, có muốn Yên Yên đàn cho công tử nghe một bài không?”
“Không cần. Ngươi cứ ngồi yên ở đó cho ta!”
Yên Yên nhận thấy người kia đang khó chịu nên không dám ngồi gần. Nàng kéo ghế ngồi cách xa y một khoảng.
Từ đầu khi mới nhìn thấy vị khách này nàng đã có cảm tình rồi. Y là ngườì duy nhất trong hàng trăm nam nhân đứng phía dưới không hề bị vẻ đẹp của nàng làm động tâm. Trong suốt quá trình nàng biểu diễn, y cũng không hề chú ý đến nàng. Từ đầu đến cuối đều rất thờ ơ cứ như thể y đến kỹ viện hoàn toàn là do bắt buộc. Trong mắt nàng, người không ham mê nữ sắc chắc chắn là một chính nhân quân tử, là người có thể đưa nàng rời khỏi chốn thanh lâu này.
Nàng mạnh dạn đến mời y, cũng không ngờ là y lại đồng ý nhanh như thế. Nàng cứ nghĩ là mình có hi vọng rồi. Nhưng nào ngờ vừa vào phòng, thái độ của y đã quay ngoắt, trở thành một con người băng lãnh, đáng sợ, trái ngược với vẻ dịu dàng ban đầu.
Yên Yên ngồi đó, thi thoảng lại len lén nhìn y đánh giá. Người này mỹ mạo hiếm thấy, là người tuấn tú nhất trong những người nàng từng gặp. Chỉ tiếc là y lại mang dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục. Nếu có thể động tâm vì ai đó không biết sẽ là dáng vẻ thế nào.
“Công tử, có phải... từ đầu ngài đã không muốn đi cùng Yên Yên không? Vậy tại sao... lại chấp nhận lời....”
Đột nhiên Tần Nguyên giơ tay lên ngăn cản nàng nói hết câu. Y lúc này mới quay lại nhìn nàng, tay chống cằm, vẫn gương mặt lạnh lùng băng giá đó, ra lệnh:
“Đàn đi!”
“Dạ?” Yên Yên ngạc nhiên, định hỏi lại nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh kia nàng lại không dám nữa, cũng không dám nhìn thẳng. “Vậy… công tử thích nghe bài gì?”
“Bài gì cũng được. Cứ đàn đi.”
Yên Yên không dám nhiều lời nữa, vội lấy cây đàn Nguyệt để sẵn trong phòng tấu lên trích đoạn của khúc “Vọng Nguyệt” do chính mình viết nên, hi vọng có thể xoa dịu tâm tình khó chịu của người kia.
Nhưng rồi nàng phát hiện ra mình đã quá ảo tưởng. Người