Tần Thượng Nguyên mở mắt dậy đã thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn khác nhưng cũng rất quen thuộc: tẩm cung của hắn. Hắn mờ mịt không hiểu tại sao bỗng nhiên ngủ dậy một giấc đã lại về cung rồi?
"Chủ tử, ngài tỉnh rồi.”
Tần Thượng Nguyên nhìn sang bên thấy hai huynh đệ Nhậm gia đang đứng cạnh giường, lo lắng nhìn mình.
“Sao ta lại về cung rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Điện hạ, người bị thương rất nặng, còn bị bỏng nữa. Cho nên bọn thuộc hạ đã tự ý đưa ngài trở về cung để chữa trị. Xin ngài hãy trách phạt!”
“Ngươi...”
Tần Thượng Nguyên nổi giận. Hắn còn chưa muốn trở về. Hắn còn chưa kịp nói lời nào với Lâm Thành, còn chưa bày tỏ tâm ý với người ta, làm sao có thể cứ vậy mà về chứ? Nhưng mà hắn không trách được, hắn biết hai ảnh vệ làm thế cũng chỉ vì muốn cứu hắn.
“A Thành thế nào? Y có bị thương gì không?”
“Bẩm không ạ, yvẫn ổn. Chỉ có điều quán ăn đã bị cháy thành tro bụi rồi.”
Quả nhiên cái quán đó không thể cứu được. Hắn vẫn còn nhớ trước khi mình ngất đi lửa đã lan ra khắp quán, muốn cứu cũng không thể.
Thật may là Lâm Thành còn sống.
“Chủ tử, bọn thuộc hạ vô năng, không ứng cứu kịp thời. Lúc đó là Lâm Thành cõng người ra khỏi biển lửa. Chính hắn đã cứu mạng người.”
Tần Nguyên ngạc nhiên, định ngồi dậy nhưng động đến vết thương phải nằm xuống lại. Hắn túm lấy tay áo của Nhậm Huyền đứng gần nhất, hỏi vội:
“Hắn đưa ta ra khỏi đấy làm sao có thể không bị thương? Khi ấy lửa đã cháy khắp nơi rồi. Các ngươi nói dối ta phải không?”
Nhậm Huyền lập tức quỳ xuống, thưa: “Chủ tử, những lời thuộc hạ nói đều là sự thật. Lâm Thành đúng là không sao cả. Xin chủ tử yên tâm.”
Con người Nhậm Huyền trước giờ luôn rất thẳng thắn, nói một là một. Nếu y đã khẳng định như thế thì chắc chắn là Lâm Thành không sao. Tần Nguyên thở phào một hơi, cảm tạ trời đất đã bảo vệ cho y.
Nhậm Vũ nhìn huynh trưởng của mình im lặng đứng dậy. Vẻ mặt của huynh ấy trông có vẻ lãnh đạm nhưng hắn biết tâm của huynh ấy đang rất dao động. Huynh ấy đã nói dối.
Lâm Thành hôm đó bị bỏng cả hai bàn tay nhưng vì mải lo cho chủ nhân, bọn họ không có thời gian để chú ý đến vết thương của y. Chỉ đến khi ngồi xe ngựa đưa chủ nhân trở về, bọn họ mới sực nhớ ra. Nhưng bây giờ nếu nói thật, e rằng chủ nhân sẽ bất chấp tất cả mà quay lại Thành Nghị. Dù sao “trạm xá” mà Lâm Thành lập ra cũng có đại phu, y chắc chắn sẽ ổn thôi.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Đã hơn bốn ngày rồi ạ.,” Nhậm Huyền khẽ đáp.
Tần Thượng Nguyên nhìn trần nhà mà thở dài. Hắn đã hôn mê suốt bốn ngày. Quanh người hắn quấn dày đặc băng trắng. Cơ thể mỗi lần nhúc nhích đều thấy đau. Hắn mang thương tích nặng nề thế này về cung, e là muốn rời đi lần nữa còn khó hơn lên trời.
Thượng Nguyên cắn môi. Cứ thế này mà đi hắn không cam tâm. Đến một câu tạm biệt với Lâm Thành hắn còn chưa nói, tâm ý của bản thân cũng không có cơ hội để bày tỏ. Nhưng khiến hắn nổi điên nhất là quán ăn của Lâm Thành đã bị bọn người đó đốt thành tro. Bàn tay hắn siết chặt, đôi mắt Tần Nguyên đỏ ngầu vì giận dữ.
“Có tra được kẻ nào làm không?”
“Thuộc hạ đã cho người đi điều tra. Nếu có thông tin gì nhất định sẽ báo lại với chủ tử.”
“Huy động hết ảnh vệ tìm tung tích của bọn chúng cho ta! Thù này ta sẽ bắt cả nhà bọn chúng phải trả bằng máu.”
“Tuân lệnh chủ nhân!”
Nhậm Vũ bất giác run rẩy. Chủ nhân không chỉ tức giận đơn thuần, mà thậm chí là muốn 'đại khai sát giới'. Nó khiến hắn nhớ lại cách đây năm năm, lúc chủ nhân còn là “thanh kiếm” sát phạt của tân hoàng đế trong trận chiến đoạt vị. Chủ nhân lúc đó không giống như bây giờ, tàn nhẫn, bá đạo, vô tình giống như ác quỷ Tu La bước ra từ địa ngục.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Tiếng hô vừa vang lên không bao lâu đã thấy một người mặc hoàng bào bước nhanh vào. Tần Thượng Nguyên định ngồi dậy thì bị người kia ấn lại xuống giường.
“Không cần đa lễ. Đệ nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng huynh...”
Tần Thịnh Nam vừa mới hạ triều nghe thuộc hạ báo đệ đệ đã tỉnh liền tức tốc chạy đến đây. Thấy trên trán y vẫn còn lấm tấm mồ hôi., Tần Thịnh Nam cởi áo bào đưa cho thuộc hạ sau đó phất tay bảo y lui ra ngoài. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người họ và huynh đệ Nhậm gia.
“Đệ hay lắm! Ta viết thư giục mãi thì đệ lần lữa không về, giờ thì vác cái thân thương tích về đây. Đệ bảo ta phải ăn nói sao với mẫu hậu?”
“Huynh đừng nói cho mẫu hậu biết, nếu không, đệ không thể ra ngoài được nữa.”
“Đệ còn muốn ra ngoài? Không phải định quay về đó tìm “‘A Thành’” gì đó của đệ chứ?”
Tần Thượng Nguyên giật mình nhìn sang hai ảnh vệ, nghi ngờ bọn họ nói cho hoàng huynh biết. Nhậm Vũ điên cuồng lắc đầu.
“Khỏi cần nhìn. Chúng không nói gì với ta. Là đệ trong lúc hôn mê luôn miệng gọi “A Thành! A Thành!” Ta nghe mà đỏ hết cả mặt.”
Tần Thượng Nguyên nghe mà mặt mũi đỏ bừng. Hắn vậy mà gọi tên Lâm Thành trong lúc mê man. Hắn xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ chui ngay xuống đất.
Thịnh Nam nhìn đệ đệ mình ngượng ngùng đỏ mặt mà bật cười. Ngoại trừ lúc nhỏ, lâu lắm rồi hắn mới thấy đệ đệ vì một ai đó mà có những biểu hiện đáng yêu như vậy.
“Ta thực tò mò muốn biết vị cô nương A Thành đó là ai mà có thể khiến đệ đệ của ta bao lâu nay không gần nữ sắc lại động lòng. Hẳn người phải đặc biệt lắm.”
Thượng Nguyên ho nhẹ mấy cái, lúng túng không biết có nên nói thật cho hoàng huynh biết không. Tuy