Kế hoạch ban đầu của Lâm Thành là sớm tìm ra Cố Y Tịnh và “bám đùi” hắn ta, nhân tiện tìm cách “tẩy trắng” bản thân. Bây giờ hắn “tẩy trắng” thành công rồi cũng là một bước khởi đầu rất thuận lợi, nhưng ở cái xã hội phong kiến có thể mất mạng bất cứ lúc nào, hắn cần một chỗ dựa vững chắc để bản thân có thể an ổn sống về sau này. Mà chỗ dựa vững chắc dễ kiếm nhất lúc này chính là Cố Y Tịnh, hắn nhất định phải lấy lòng y thật tốt.
Lâm Thành kéo Cố Y Tịnh vào một khách điếm, thuê một phòng ngủ, sau đó vẽ vài nét trên mặt Cố Y Tịnh che giấu đi một phần vẻ đẹp quá thu hút của y.
“Ngươi đó, hoàn toàn không ý thức được diện mạo của mình rất thu hút sao? Nếu hôm nay không gặp được ta thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta giúp ngươi trang điểm một chút, sau này hành tẩu cũng dễ dàng hơn.”
Nhìn trên mặt mình xuất hiện thêm mấy vết tàn nhang, tuy có kém sắc đi một chút nhưng so với những người xung quanh thì không mấy khác biệt, Cố Y Tịnh rất hài lòng.
“Cảm ơn Thành đại ca! Không ngờ huynh có thể làm được như thế này.”
Hơi bất ngờ khi Cố Y Tịnh gọi mình thân mật như vậy, Lâm Thành mỉm cười.
“Chỉ là một thủ thuật nhỏ để mưu sinh thôi, không tính là gì.”
“Thành đại ca, chúng ta kết nghĩa huynh đệ được không?”
“Hả?”
“Từ lần đầu gặp huynh đệ đã xem huynh như người nhà rồi. Đệ ở đây không có người thân, huynh làm người thân của đệ được không?”
Lâm Thành đỡ trán. Tiểu bạch thỏ đáng yêu thế này bảo sao Thành vương gia bá đạo, lạnh lùng kia không bị tan chảy chứ. Hắn còn bị mềm lòng đây này.
“Được. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ. Đệ đã gọi ta một tiếng Thành đại ca thì sau này nhất định phải nghe lời ta. Không được tùy tiện hành động, biết không?”
“Vâng.”
Lâm Thành không kìm được giơ tay xoa đầu Cố Y Tịnh. Sự dễ thương của cậu nhóc này làm hắn nhớ đến Viên Viên. Hiện giờ không có con bé ở bên, hắn xem tiểu tử này như em trai, chăm sóc y như chăm sóc Viên Viên cũng tốt.
***
Trong Thành vương phủ có một căn hầm bí mật mà chỉ có Thành vương và một vài ảnh vệ thân tín biết được. Đây là nơi giam giữ cũng như hành hình những kẻ tử thù của Thành vương. Tần Thượng Nguyên đã bí mật xây dựng nơi này từ sau khi Thịnh Nam đăng cơ. Hắn biết hoàng huynh không thích hắn làm như vậy nhưng hắn đã từng thề rằng cả đời này sẽ là “cái bóng” của huynh ấy. Những kẻ mà huynh ấy không thể xử lý, hắn sẽ thay huynh ấy làm việc này.
Hôm nay, sau khi xử lý xong phần lớn công vụ trong thời gian hắn vắng mặt tại hoàng cung, Thượng Nguyên cùng Nhậm Vũ đi xuống tầng hầm. Cách đây mấy ngày, người của hắn bắt được một tên thích khách trong nhóm người tham gia ám sát hắn ở Thành Nghị. Từ lúc đưa về kẻ này luôn ngoan cố không khai dù đã bị nếm đủ loại nhục hình.
Lúc Thượng Nguyên xuống tầng hầm, kẻ đó đang bị giam trong thủy lao. Cả người thương tích đầy mình, không chỗ nào còn lành lặn, vậy mà tên này một câu cũng không hé răng. Thượng Nguyên không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Một người kiên định thế này lại là kẻ thù.
“Ta nhớ hình như ngươi có một thê tử xinh đẹp và một cô con gái năm tuổi nhỉ?”
Ánh mắt tên thích khách nãy giờ luôn trong tình trạng lờ đờ, không quan tâm đến bất cứ việc gì xảy ra xung quanh, vừa nghe một câu này đã lập tức thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Thượng Nguyên, ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Thượng Nguyên kéo ghế ngồi xuống trước mặt hắn, gác chân lên bàn, phong thái vô cùng bất cần.
“Nhìn vẻ mặt kia của ngươi có vẻ ta đã đoán đúng?”
“Nếu ngươi dám đụng vào dù chỉ một sợi tóc của họ, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!”
“Câu này ta đã nghe cả trăm kẻ nói rồi nhưng rốt cuộc ta vẫn yên bình ngồi đây đấy thôi. Bây giờ ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Nếu ngươi muốn thê tử và con gái nhỏ của ngươi được an toàn thì… ”
“Đê tiện! Bỉ ổi! Thành vương gia mà lại đi làm cái chuyện hạ đẳng này! Ngươi không xứng!”
“Nói thừa!”
Thượng Nguyên hất tay một cái, Nhậm Vũ ném một cái bọc vải màu đen xuống trước mặt kẻ kia. Từ bên trong văng ra một bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu.
"TA GIẾT NGƯƠI! TA LÀM MA CŨNG PHẢI LÔI NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC!”
Tên thích khách kêu gào một cách tuyệt vọng, tay chân vung mạnh tìm cách thoát ra khỏi xiềng xích. Cổ tay hắn bị cứa chảy máu thành những vệt dài đỏ thẫm, nhưng xích sắt trên tay hắn vẫn không hề suy chuyển.
Thượng Nguyên ngồi thong thả uống trà chờ cho đến khi hắn hét đến khản