Thi thoảng để giảm áp lực triều chính Thịnh Nam hay rủ đệ đệ Thượng Nguyên đến khu huấn luyện bí mật của ảnh vệ để so tài với nhau. Hai người bọn họ nếu nói về năng lực chiến đấu thì cả Đông Vân quốc này ngoại trừ Tiêu đại tướng quân và Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng cung thì không ai đọ được với bọn họ. Tất cả các kỹ thuật chiến đấu từ cưỡi ngựa, bắn cung, đấu thương, đấu kiếm,... hai người đều gần như ngang ngửa nhau. Những lúc cả hai cùng đến khu huấn luyện thi đấu tất cả các ảnh vệ đều vô cùng phấn khích bởi khi đó khoảng cách giữa họ và chủ nhân của mình kéo gần thêm rất nhiều.
Hôm nay hơi khác biệt một chút, ngoài hai người họ ra, Thịnh Nam còn lôi thêm một người tới nữa, chính là vị Thống lĩnh cẩm y vệ sau một thời gian nghỉ phép đã quay lại hoàng cung.
“Sao ngươi quay lại sớm thế? Ta nhớ hình như ngươi còn chưa hết thời gian nghỉ phép.”
“Vi thần cảm tạ Thành vương gia đã quan tâm. Thần nghỉ phép ở nhà lâu quá cảm thấy không quen nên quay lại làm việc sớm một chút.”
“Vậy nên trẫm luôn nói Giang Thanh Bình ngươi nên sớm thành thân đi. Có thê tử rồi thì ngươi sẽ không còn cảm thấy chán mỗi lần nghỉ phép nữa đâu, ngược lại sẽ luôn mong kì nghỉ phép của mình sao không kéo dài mãi.”
“Bệ hạ chê cười rồi. Người thô kệch như thần ai sẽ chịu gả chứ?”
“Giang Thống lĩnh quá khiêm tốn rồi. Bản vương thấy có rất nhiều tiểu thư con các đại thần trong triều ta để ý đến ngươi a.”
Giang Thanh Bình nhìn hai người kia một bộ dáng muốn trêu chọc hắn, hắn vội cúi đầu chắp tay thưa:
“Bệ hạ, Thành vương gia, hôm nay vi thần hơi mệt, không thể bồi hai người được. Vi thần xin phép cáo lui!”
Ngay lập tức Thịnh Nam và Thượng Nguyên chạy tới, hai người hai bên níu Giang Thanh Bình lại.
“Bọn ta đùa thôi mà. Thiếu mất Giang Thống lĩnh còn gì vui nữa. Nào, ngươi qua đây bồi trẫm và Tiểu Nguyên đi.”
Vậy là Giang Thanh Bình cứ như vậy bị hai người kia kéo đi chọn ngựa. Nhìn cách nói chuyện giữa họ có thể thấy quan hệ khá thân thiết. Trong triều đình không có quá nhều người biết về mối quan hệ giữa ba người này. Không nói đến Thịnh Nam và Thượng Nguyên là huynh đệ thân thiết, Giang Thanh Bình từ nhỏ đã sống trong cung, cùng học tập với các hoàng tử và vương tôn công tử khác. Tuổi tác của hắn so với hai huynh đệ Thịnh Nam không chênh lệch mấy. Ngày còn nhỏ sau một vài chuyện xảy ra, ba người này hay chơi với nhau nhưng sau khi Giang Thanh Bình theo cha ra ngoài cung huấn luyện thì không còn liên lạc với hai người kia nữa.
Giang Thanh Bình có thể nói là một thiên tài hiếm có của Đông Vân quốc. Hắn từ năm mười sáu tuổi đã thông thạo từ cưỡi ngựa, bắn cung, đến sử dụng nhuần nhuyễn các loại vũ khí kiếm, thương, đao,… Hắn trở thành Thống lĩnh cấm vệ quân khi chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, là người trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ ở Đông Vân quốc đảm nhận chức vụ này. Lúc Thịnh Nam cất nhắc Giang Thanh Bình làm Thống lĩnh cấm vệ quân đã vấp phải sự phản đối của rất nhiều đại thần trong triều, kể cả Thái hậu. Nhưng Giang Thanh Bình bằng tài năng của chính mình đã chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy lựa chọn của hoàng đế Tần Thịnh Nam là chính xác.
Gần như sau lần đó, mối quan hệ của ba người Giang Thanh Bình, Thượng Nguyên và Thịnh Nam trở nên thân thiết giống như ngày còn nhỏ, nhưng bình thường họ sẽ không đệ lộ mối quan hệ này ra bên ngoài để tránh gây phiền phức và cũng để tạo thuận lợi cho việc tiến hành những hoạt động bí mật.
***
Lâm Thành thảo luận với một chủ quán ăn gần chỗ hắn ở trọ, cho hắn thuê lại với giá rẻ. Quán ăn này khá ế khách nên chủ quán đang muốn đổi sang loại hình kinh doanh khác, nghe Lâm Thành có ý định đó không do dự liền đồng ý.
Lần này hắn không trang điểm cho mình và Cố Y Tịnh nữa, ngược lại hắn muốn dùng nhan sắc trời cho này của hai bọn họ để dụ khách đến quán. Hắn bày một cái bàn ở gần cửa ra vào, nơi mà bất kì ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí ngồi của Cố Y Tịnh. Còn hắn ở bên cạnh đưa lên bàn y hết món này đến món khác để y thưởng thức. Cố Y Tịnh không giỏi ăn nói như Tần Nguyên, nhưng nhìn vẻ mặt của y khi ăn, bao nhiêu suy nghĩ đã viết hết lên mặt rồi.
Người đi đường thấy tên quán “A Thành” rất lạ, nhưng lại có hai mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên đang ngồi ăn ngon lành trong quán không khỏi cảm thấy háo hức và tò mò. Bọn họ bước vào được hai mỹ nhân nhiệt tình mời ăn thử các món ăn mà nghe cả tên và cách chế biến đều lạ lẫm, nhưng khi ăn vào mùi vị ngon và hấp dẫn thấm đến cổ họng. Vậy là mọi người lũ lượt kéo nhau vào gọi món.
“A Thành” chỉ mất nửa ngày để kéo khách đến đông nghịt.
Quận chúa Ninh Vân đi xe ngựa vào cung muốn thăm Thái