“Hắn thực sự nói như thế?” Lâm Thành vừa hỏi, tay vẫn thoăn thoắt nấu nướng trên bếp.
“Ừ. Nhưng ngươi nhất định không được giận chủ tử. Ngài ấy là do lần đó gặp ngươi thì bị đau đầu nên mới nói như thế.”
“Ta không trách hắn. Hắn như vậy cũng là vì ta, sao ta có thể trách hắn chứ? Ít ra hắn vẫn ăn hết bát cháo ta nấu. Vậy là được rồi.”
“Đúng rồi. Chủ tử rất thích món ăn mà người nấu. Ngươi có thể thông qua việc nấu ăn cho ngài ấy để khiến ngài ấy nhớ ra ngươi.”
Lâm Thành mỉm cười. Hắn cũng hi vọng như thế. Hắn nhớ lại ngày trước Thượng Nguyên vì yêu thích những món ăn hắn nấu nên đã mặt dày theo đuổi hắn. Còn bây giờ có vẻ như hắn đang dùng khả năng nấu ăn của mình theo đuổi y. Sự đời đúng là thay đổi thật không ngờ.
“Lâm Thành, quả nhiên là ngươi ở đây?”
Lâm Thành ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa.
“Đại ca, huynh về rồi.”
Theo lời của Nhậm Vũ, Nhậm Huyền đã ra ngoài từ sáng nhưng mọi chuyện trong phủ đều được Nhậm Vũ thông báo đầy đủ. Mãi đến tối mới thấy y về tới.
“Nhậm Huyền, lâu lắm mới gặp.”
“Ừ. Chào mừng trở về!” Nhậm Huyền nở nụ cười dịu dàng – “Chuyện ở đây ta đã tâu lên với bệ hạ rồi. Bệ hạ muốn gặp ngươi.”
Lâm Thành nghe mà giật mình.
“Cái gì? Ngươi nói với bệ hạ? Cái này...”
“Đừng lo lắng quá! Bệ hạ là một đấng minh quân, cũng rất yêu quý Thành vương. Chuyện của ngươi và chủ tử, bệ hạ đã biết từ lâu và luôn rất ủng hộ hai người. Giai đoạn khó khăn này của ngươi nếu có bệ hạ hậu thuẫn sẽ rất tốt.”
Lâm Thành sững người trong chốc lát, gương mặt đột ngột đỏ bừng. Hắn tự hỏi thế này có tính là “ra mắt nhà chồng” không nhỉ?
...***...
Sáng hôm sau, Lâm Thành được Nhậm Huyền hộ tống đưa vào cung gặp hoàng thượng. Cuộc gặp này được bố trí một cách bí mật. Lâm Thành phải cải trang thành thái giám và gặp hoàng thượng tại thư phòng của người.
Tần Thịnh Nam lớn hơn Thượng Nguyên bốn tuổi nhưng nhìn trưởng thành hơn rất nhiều. Gương mặt thân thiện, hay cười, nhất là khi đó lại là của một vị quân vương, mang lại cho người đối diện tâm trạng thoải mái, đỡ áp lực vì cách biệt thân phận.
“Trẫm đã nghe A Nguyên kể nhiều về ngươi, bây giờ mới có cơ hội gặp. Quả nhiên là một mỹ nam khuynh quốc khuynh thành a.”
Lâm Thành đỏ mặt ho khụ khụ.
“Bệ hạ, có thể đừng dùng những từ này để nói về diện mạo của thảo dân được không?”
Thịnh Nam bật cười: “Cái này là Tiểu Nguyên nói, không phải ta a.”
Lâm Thành đỡ trán. Cái tên Thượng Nguyên đó không lẽ xem hắn là nữ nhân sao?
“Chuyện của ngươi trẫm đã nghe nói rồi. Trẫm muốn gặp ngươi trước là để xem thử người mà Tiểu Nguyên nhìn trúng trông như thế nào; thứ hai là muốn thay mặt đệ đệ xin lỗi ngươi.”
Vừa nói Thịnh Nam vừa đứng dậy định cúi đầu xin lỗi. Lâm Thành hốt hoảng vội cản lại.
“Bệ hạ, xin đừng làm vậy! Thảo dân không nhận nổi cái cúi đầu này của người đâu.”
“Là lỗi của ta nên ta phải xin lỗi. Ngươi không cho vua xin lỗi sao?”
“Bệ hạ, thảo dân còn muốn sống thọ thêm mấy năm.”
Thịnh Nam bật cười. Hắn bắt đầu hiểu tại sao Thượng Nguyên lại có thể thích người này nhiều đến như thế. Đây là một con người rất thú vị.
“Chắc ngươi đã biết chuyện liên hôn của Tiểu Nguyên và công chúa Tây Vực rồi. Chuyện này tuy là mẫu hậu ép hôn nhưng cũng có lỗi của trẫm. Lúc Tiểu Nguyên và ngươi bắt đầu phát sinh mối quan hệ, trẫm đã biết và luôn tận lực giúp hai người che giấu mẫu hậu. Nhưng đến khi Tiểu Nguyên bị thương đến mức suýt nữa mất mạng thì trẫm không thể giấu được nữa. Nhưng mẫu hậu chỉ biết Tiểu Nguyên thích một thường dân chứ không biết đó là ngươi. Chỉ riêng việc đó thôi mẫu hậu đã không chấp nhận được rồi. Suốt ba năm qua mẫu hậu liên tục gửi cho Tiểu Nguyên tranh vẽ của rất nhiều vị tiểu thư, yêu cầu đệ ấy phải nhanh chóng thành thân nhưng Tiểu Nguyên luôn tìm mọi cách từ chối. Nhưng cho đến cách đây một tháng, hoàng đế Tây Vực đưa theo công chúa Văn Á đến Đông Quốc lập quan hệ giao hảo. Văn Á vừa nhìn thấy Tiểu Nguyên đã rất yêu thích, rồi nói chuyện với hoàng đế Tây Vực đề xuất việc liên hôn với Đông Vân quốc. Mẫu hậu không hỏi qua ý kiến của trẫm đã tự mình chấp nhận việc liên hôn này.”
“Ban đầu trẫm đúng là đã kịch liệt phản