Chap1: Chỗ ngồi bị chiếm!
“Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…”
Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương tôi hơn anh đâu!
-Anh ơi! Em không muốn đâu! Anh đừng đi có được không? Em sẽ ngoan mà, sẽ cố gắng rèn luyện sức khoẻ thật tốt để có thể phẫu thuật, sẽ chăm chỉ học hành để trở thành công dân tốt cho xã hội, sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ…chỉ cần anh luôn bên cạnh em, bất kể điều gì em cũng sẽ làm. Em hứa đấy! Anh đừng đi anh nhé!_Tôi ngồi ngẩn ngơ trong tủ, đem tấm hình của anh ôm thật chặt, tôi chỉ sợ nếu mình buông tay anh sẽ đi mất, sẽ không ở bên tôi nữa.
Ngồi thêm trong đó một lúc, tôi mới lục đục chui ra ra khỏi tủ đồ. Nếu có người nói tôi có vấn đề cũng không sao. Bởi vì tôi thật sự có vấn đề đấy, mà vấn đề này rất nhiều người gặp phải nhưng họ có cách giải quyết khác, còn tôi thì chỉ có chui vào trong cái tủ đồ này, đem hình của anh ôm trong tay mới có thể ngủ được mà thôi! Tôi mắc trứng mất ngủ về đêm, cứ đến nửa đêm là lại tỉnh giấc. Thường thì nếu cậu ở nhà thì cậu sẽ dỗ tôi ngủ lại, hoặc không thì đã có con bạn tôi, nhưng hôm qua cậu đi công tác rồi, nên mới thành ra thế này!
Trời hôm nay cũng khá đẹp đấy chứ. Từ cửa sổ được mở rộng ra, tôi đứng dang tay đón lấy chút gió xuân nhè nhẹ mơn man trên da thịt. Thật lạ là tôi không chịu được rét nhưng cảm giác tê tê này lại làm tôi thấy thích, bởi thế nên vào mùa này, những hôm được nghỉ thì tôi sẽ đi dạo vào buổi sáng, sau đó ghé vào một cửa hàng nào đó mua một hộp kem sôcôla thật to, mang nó đến thư viện, vừa ăn vừa đọc sách trong cái góc thư viện vắng người của tôi. Chắc là hôm nay cũng thế đấy!
Người ta thì tập thể dục bằng chân, nhưng do sức khoẻ tôi vốn ốm yếu từ nhỏ nên chỉ có thể ngồi trên xe đạp lượn vài vòng quanh công viên rồi về thôi. Như thế cũng thích mà!
Đứng trước quầy thanh toán, tôi thật là muốn đá bay mấy người phía trước đi quá. Sao rạo này nhiều người học theo tôi thế nhỉ? Sáng sớm đã ăn kem lắm thế không biết! Hại tôi đứng đây suốt 5phút rồi mà còn chưa đi được… Haizz…bắt đầu một ngày thế này chắc hôm nay tôi đen lắm đây!
Lúc này mới vào khoảng 6rưỡi, 7giờ gì đấy nên thư viện cũng chưa đông lắm. Với lại có mấy người hâm như tôi mở mắt ra là đã đến thư viện ngoại trừ mấy con mọt sách ra đâu cơ chứ! Thực ra cũng không phải tôi chăm chỉ đâu, chẳng qua là ở nhà chỉ có một mình nên tôi đến đây kiếm chỗ giết thời gian thôi!
Tôi tung tăng bước đến chỗ ngồi thường ngày của mình…Ai ngờ ở đó đã có người ngồi