Chap27: Bạn gái?
Không biết tôi lấy dũng khí đâu mà làm ra hành động vừa xong nữa! Chỉ biết là bây giờ, nhìn hắn nằm lăn ra đất, mặt nhăn nhó, ôm phần “Trung tâm”…tôi thấy hối hận rồi! Thực sự là…
-Em không cố ý đâu! Anh có sao không?_Tôi khẩn trương còn hơn lúc đứng trước cửa phòng thi nữa!
-Nếu anh có mệnh hệ gì…cả đời này…em phải chịu trách nhiệm với anh!_Hắn kho khăn gằn ra từng tiếng. Cảm giác tội lỗi trong tôi càng dâng cao!
-Em xin lỗi! Em không phải cố ý! Thật đấy! Anh có đau lắm không?_Tôi vừa nói vừa đỡ hắn lên, hai hốc mắt thấy nong nóng.
-Em thử là anh thì biết!_Nhưng nhìn thấy tôi như vậy, ngữ khí của hắn cũng dịu đi nhiều. Còn quay sang an ủi tôi nữa chứ!_Anh không sao! Lát nữa sẽ đỡ thôi!
Nhưng tôi vẫn không thấy bớt tội lỗi đi chút nào, còn càng ngày càng thấy tội nghiệt của bản thân lớn hơn! Nhìn cái mặt hắn nhăn nhó thế kia mà bảo không sao thì tôi tin bằng niềm tin và hi vọng à?!
-Nếu mà anh bị làm sao…Em làm ôsin cho anh cả đời được không?_Đằng nào tôi cũng không biết còn sống được bao lâu, làm ôsin cho hắn cũng tốt…còn sướng chán!
-Ôsin thì không cần!...Nhưng ở bên anh cả đời thì được đấy!_Cái tên này…vừa rồi còn nghiêm túc một chút…thế mà giờ đã lại trêu trọc tôi ngay được! Như vậy xem ra là hắn không sao thật rồi! Phù…may quá!
-Vậy…hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi! Em về phòng tự học cũng được!_Tôi ôm sách vở, chuẩn bị ra khỏi phòng hắn thì bị hắn gọi lại.
-Em gây ra chuyện mà không định đền bù gì à?
Đền bù? Đến cái gì? Hắn muốn gì nữa đây?
-Anh…muốn gì?_Tôi xám mặt quay lại nhìn hắn. Lại phát hiện ra trong mắt hắn có gì đó gian xảo…RẤT KHÔNG ỔN!
-Em qua đây!_Hắn dơ tay ngoắc tôi, bản thân lại mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra cái máy quay. Làm gì đây? Không phải hắn lại muốn…
-He..he…Giờ em nhảy điệu thú mỏ vịt Perry đi!_Hắn vừa nói vừa dương máy quay về phía tôi, còn “Tốt bụng” mở giúp nhạc nền để tôi nhảy nữa chứ!
Cái này có phải là ép người quá đáng không? Đang yên đang lành bắt tôi nhảy cái điệu đó làm gì? Phải biết là lần trước, khi tôi đang nhảy tâng tâng theo cái con Perry ấy…đã bị hắn phảt hiện…lúc ấy hắn cười đến mức chảy cả nước mắt, kêu tôi với con Perry ấy giống nhau nữa chứ! Thật là làm tôi tức chết! Mà lúc ấy tôi đang ở trong phòng, hắn chui vào đấy làm cái gì cơ chứ?!
-Đổi qua cái khác được không? Em..
-Được! Vậy tối nay làm gối ôm cho anh!_Hắn rất hào phóng đặt máy quay xuống, cười rõ tươi.
Nhưng mà nhìn nụ cười ấy tôi lại thấy lạnh sống lưng! Làm gối ôm cho hắn á? Không phải là cùng hắn ngủ trên một chiếc giường sao? Tôi thà biến mình thành con Perry kia còn hơn!
-Vậy em chọn vế đầu!_Tôi ỉu xìu đặt sách vở xuống, đi đến chỗ trống trải nhất trong phòng bắt đầu khua chân múa tay. Còn hắn ngồi trên giường…vừa cầm máy quay vừa cười lăn lộn!
Cứ cười