Chap31: Gặp lưu manh…
-Cháu…cháu phải đi rồi!_Tôi quay lại, cố tươi cười hết mức có thể với ông hắn rồi nhìn hắn đầy sợ sệt_Anh…Bảo! Em…về nhé!
-Về?_Hắn vờ như mọi chuyện vẫn tốt, hỏi bằng cái giọng thản nhiên làm tôi dựng cả tóc gáy.
-Vâng…em về nhà cậu. Chắc…cậu lo cho..em lắm!
-Sau tất cả những gì đã làm với anh tối qua?
Ôi trời ơi…hắn nói cứ như tôi đã làm cái gì động trời lắm ấy…như kiểu…tối qua tôi ức hiếp hắn không bằng! Oan uổng…đúng là oan uổng mà!
-Này…tối qua cháu làm gì nó thế?_Thêm vào đó ông hắn lại bồi thêm một câu như vậy thì thử hỏi tôi biết phải làm sao? Làm sao với ông cháu nhà này đây?
Một người đã đủ kiền tôi muốn chết rồi…giờ thêm một người nữa…phen này tôi die là cái chắc!
-Không phải…không như ông nghĩ đâu! Con không có làm gì hết! Là anh ấy bịa đó, ông đừng có tin!
-Anh bịa?_Lần này thì tôi có thể khẳng định rằng: tiếng nghiến răng nghiến lợi kia chính xác là của hắn được rồi. Bởi vì nó đang phát ra ngay bên tai tôi đây này!
Hắn còn dám hỏi nữa! Ừ thì không bịa…chỉ nói quá lên thôi!
-Bây giờ em phải về đây…Anh với ông giữ gìn sức khoẻ nhé!_Lần này tôi lấy hết can đảm, hướng hai ông cháu hắn cười tươi thật là tươi rồi quay đầy chuồn thẳng. Tôi biết là nếu ở lại thì kiểu gì cũng không sống được…ít ra về nhà còn có cậu chắn tuyến đầu!
---------------
-Cậu ơi…cậu ơi cậu…Con về rồi này!
Ủa…sao cửa lại khoá? Cậu không có ở nhà sa? Lại tốn công móc chìa mở cửa! Haizz…
Ak…nhưng…tôi để quên chìa khoá ở nhà “Tên đồi bại” rồi! Ai bảo sáng nay chạy vội quá làm gì! Hình như còn cả mấy bộ quần áo bên đấy nữa…Hu..hu..đành tìm lúc nào hắn không có nhà rồi lẻn sang lấy vậy!
Quan trọng là bây giờ làm sao để vào nhà kìa! Trèo tường thì chân ngắn…mà chờ cậu thì lại không biết bao giờ về…Làm cái gì bây giờ?
-Cậu nghe nè con! Hôm qua có sao không?
-Dạ..con ổn! Cậu đang ra ngoài ạ?
-Ừ…cô Thanh muốn mua mấy cuốn sách nên nhờ cậu tư vấn. Có chuyện gì không con?
-A..ha..ha.._Đang hẹn hò rồi!_Dạ không có gì! Vậy cậu giúp cô ấy đi ạ! Con chào cậu!
Ai…cậu đang hẹn hò…Chắc sẽ về muộn đây! Thôi