Chap32: Trần Khải Minh!
Không biết lúc tôi hôn mê hắn đã làm những gì…nhưng khi nhìn thấy hắn ngủ gục bên giường bệnh của mình…tôi rất vui…một niềm vui không sao tả nổi! Có lẽ…từ sau khi anh mất đến nay…cảm giác này mới quay lại…Hắn có vẻ rất mệt mỏi…khi ngủ mày vẫn còn trau lại kìa!
A.a.a…Cái quan trọng là…sa.o…sao…sao hắn lại nắm tay tôi? Ai cho hắn cái quyền đấy hả? Này…mau bỏ ra…bỏ ra đi!
Gỡ mãi vẫn không được…lại còn đánh động đến hắn. Thấy hắn hơi cựa quậy…tôi liền nằm ngay ngắn lại…tiếp tục giả bộ hôn mê…coi như chưa tỉnh đi! Tuy nhiên…tôi vẫn ti hí mắt để quan sát tình hình.
Hắn vuốt khuôn mặt tiều tuỵ của mình…thẳng người ngồi giậy…nhìn tôi cười trìu mếm…Sak…nhìn cái gì mà nhìn? Anh nhìn còn chưa chán à? Mau mau quay ngay ra chỗ khác cho tôi! Tạm gác chuyện này lại đã! Tiếp đó hắn rướn người lên, kéo chăn đắp lên người tôi thật cẩn thận…sau đó còn….nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi…Ôi trời ơi…sao hắn lại giống lúc say rượu vậy? Có lẽ nào…hôm đó hắn giả bộ say để trêu tôi? Tên đồi bại này…hắn dám…
-Nó vẫn chưa tỉnh à?_Cửa phòng bị đẩy ra.
A..cậu! Nhìn cậu như già đi mấy tuổi vậy! Khổ cho cậu quá!
-Vâng!_Hắn đáp, nhưng không quay đầu lại mà vẫn nhìn tôi chằm chằm.
-Con về nghỉ ngơi đi! Ở đây có thầy là được rồi!_Cậu bước đến, vỗ vai hắn như an ủi.
Gì chứ…sao đi an ủi hắn? Cứ như tôi với hắn có gì thật ấy! Đáng lẽ ra người cần được an ủi là cậu tôi mới đúng chứ!
-Dạ không sao! Thầy đừng lo cho con! Con muốn khi cô ấy tỉnh lại sẽ nhìn thấy con đầu tiên.
-Bảo à…thầy rất cảm ơn con đã chăm sóc nó trong thời gian qua! Nó là đứa yếu đuối. Dù vẫn luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt người khác…nhưng thầy biết trong lòng nó vẫn luôn nghĩ về chuyện mười mấy năm trước đây. Thầy có lỗi với nó…không thể cho nó cuộc sống thật tốt! Mong rằng con sẽ làm được những việc thầy chưa làm được.
-Thầy yên tâm! Con thề cả đời này sẽ chỉ yêu và quan tầm đến cô ấy! Nếu ai có ý định làm hại cô ấy thì đừng trách con độc ác!_Sao tôi nghe thấy cả tiếng nghiến răng vậy kìa?!
Ơ mà hắn nói yêu tôi á? Có đùa không vậy? Tôi đang là bệnh nhân đấy…đừng làm tôi kích động chứ!
-Thầy tin! Giao nó cho con thầy chẳng còn gì phải lo lắng nữa! Có điều…cái thằng bé cùng vào đây với con đâu rồi? Nghe nói cậu ta cũng vì bé Nhiên mà bị thương.
-Thầy nói Trần Khải Minh ạ? Cậu ta đã được băng bó và đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Ngày mai con sẽ đến cảm ơn cậu ta. Bây giờ muộn rồi, thầy cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi! Ở đây có con là ổn rồi!
-Ừ..vậy con ở lại với bé Nhiên nhé! Thầy về trước, ngày mai sẽ lại vào!
-Vâng! Con chào thầy!_Hắn đứng lên tiễn cậu tôi ra khỏi cửa rồi lại trở về ngồi bên cạnh tôi như lúc nãy.
Mặc kệ là cậu tôi và hắn đã nói những gì…trong đầu tôi chỉ lưu lại duy nhất câu nói của hắn: Cả đời hắn chỉ yêu và quan tâm đến tôi! Ngay cả ở trước