Ỷ Lan sau khi được sự đồng ý của Thái Uyên thượng thần- sự phụ nàng, nàng nhanh chóng có được chân trong doanh y, làm một quân y trong doanh binh của hắn, Thiền Huy tướng quân, người mà nàng thầm mến.
Nàng nhanh nhanh chóng chóng phấn khởi tới Ma Vực.
Tới nơi, cảnh tượng đầu tiên hiện lên trước mắt nàng, là cảnh chàng thiếu niên ấy, mặc trường bào đen, người lấm lem bụi đất, gương mặt có nhiều vết xước, cầm kiếm chinh chiến oai hùng trên Ma Vực.
Mặc cho đang bị yếu thế, hắn vẫn mạnh mẽ tung hoành giữa một bầy Ma Tu.
Ỷ Lan đứng trên tường thành, ánh mắt sáng lực nhìn sức hút kì lạ từ Thiền Huy, bóng dáng ấy in sâu, hệt như hắn, đang tỏa sáng trong đáy mắt nàng vậy.
Ỷ Lan phất tay, bộ kim bạch ngọc tám chiếc hiện lên trước mắt nàng.
Ỷ Lan lấy ra, dùng chiếc kim mảnh nhất, niệm chú độc vào đó:
"Ảnh độc, hắc đoạn trường."
Lại phất tay lần nữa, chiếc kim liền phân thành nhiều bản sao khác nhau, chúng lóe lên những làn khói xanh, sẵn sàng chĩa thẳng về phía con mồi:
“Lên!”
Từng mũi từng mũi, chuẩn xác phi nhanh, đâm vào gáy Ma Tu.
Dù chỉ là một chiếc kim nhỏ nhưng lại có công lực vô cùng lớn, đám Ma Tu bị mũi kim cắm vào thì liền quằn quại giãy giụa trong đau đớn, thất khiếu chảy máu xanh và dần tan biến.
Ai nói y sư chỉ có thể ngồi chờ đi cứu người, không thể chiến đấu kia chứ?
Thiền Huy liền đưa mắt nhìn về phía nàng.
Đó là lần đầu tiên, hắn chịu ngoảnh lại nhìn Ỷ Lan, nhưng chỉ như cái lướt qua, hắn lại tiếp tục chăm chăm vào kẻ địch trước mắt, gần như trong tâm trí hắn, sẽ chẳng có chỗ cho bất kì ai trên chiến trường.
Ỷ Lan nhanh chóng đi gặp Trần tướng quân, nhập ngũ, trị thương cho những tướng sĩ phải lui về hậu tuyến.
Bàn về y thuật, dường như Ỷ Lan chẳng có đối thủ, chẳng được mấy tháng, nàng đã trở thành quân y được trọng dụng nhất, được đích thân cùng đi theo Thiền Huy trong các trận đánh.
Ỷ Lan dõi theo hắn, âm thần quan sát giúp đỡ hắn, sự tỉ mẩn của nàng như con dao hai lưỡi, càng để ý hắn hơn, nàng càng nhận ra vị trí của sư muội - Hiên Viên Tiệp trong tim hắn quan trọng cỡ nào.
Cứ có được chiếc công, phần thưởng nào hắn đều viết lên thư giấy, gửi tặng về cho nàng ta.
Mỗi lần nhìn một bức thư được gửi đi, lòng Ỷ Lan lại như bị cứa thêm một nhát, cứ vậy, chẳng biết tim nàng đã có bao nhiêu vết sẹo rồi.
Hầu như mọi cuộc chiến có mặt Thiền Huy thì đều có Ỷ Lan ở đó phò trợ, nàng âm thầm giúp đỡ hắn bấy lâu, cuối cùng cũng được đền đáp.
Hắn chủ động nói chuyện với nàng, nàng cuối cùng cũng có thể trở thành bạn của hắn.
Ỷ Lan vẫn nhớ như mực cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hắn và nàng.
Đó là khi nàng mới được đưa vào doanh binh của hắn.
Thiền Huy từng ngờ vực về khả năng của Ỷ Lan:
“Cô không