Phụ thân ngước lên đối mắt nhìn nàng, gương mặt ông nghiêm khắc, kiên định như đang muốn cảnh cáo Ỷ Lan, không gì có thể thay đổi quyết định của ông lúc này:
“Thẻ tên của con, ta rút rồi, không cần làm quân y gì hết! Một lũ không tử tế gì cho cam.
Y quán ở Bắc Trấn Thành, ta sẽ nhượng lại cho con, về sau, bớt qua lại với đám người suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào tử lộ ấy đi!”
Những lời vừa rồi, Ỷ Lan nghe như sấm đánh ngang tai, nàng không dám tin:
“Phụ thân...người nói gì vậy?”
“Rút thẻ tên là sao chứ? Người còn chưa hỏi ý kiến nữ nhi mà, việc ở doanh binh, nữ nhi bị thương là tự làm tự chịu, sao người lại làm quá lên vậy?”
“Hừ, đây cũng không phải lần một lần hai ta giương mắt nhìn con làm liều.”
“Lan Nhi, con phải biết trên đời, chẳng có ai sẽ thay đổi bản thân vì con đâu! Mới ngần ấy tuổi, còn tưởng ta không biết trong đầu con nghĩ cái gì ư!? Con giúp Chiến Thần vô điều kiện, nhưng còn hắn thì sao? Đến một nữ tử cũng không bảo vệ nổi, cái danh của hắn không lẽ lại hão đến thế! Không phải tắc trách thì cũng là một chút cũng không quan tâm đến con.”
Từng câu từng chữ đều như đanh đánh vào mặt nàng, ép thúc nàng bớt mơ mộng hão huyền lại.
Ỷ Lan còn trẻ người non dạ, tự ái, nàng bèn lời qua tiếng lại với phụ thân:
“Đó là con quá yếu, đến lo cho bản thân cũng không nổi..”
“Hừ, vậy thì đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này.
Dù cho có đánh gãy hai chân con, ta cũng sẽ không để im cho con làm liều.
Nhìn xem con có được gì sau ngần ấy năm, tâm mạch suýt nữa bị thối rữa vì tà khí sao?”
“Dẫu vậy, sao người lại cấm đoán nữ nhi chứ? Học ở Thủy Kính Các không phải là mong muốn lớn nhất của phụ thân với nữ nhi sao? Không được! Con phải quay lại, con phải bảo sư phụ, là người lỡ lời!”
Ỷ Chính Viễm- phụ thân nàng bực tức, ông đập bàn, lần đầu tiên ông to tiếng với Ỷ Lan như vậy:
“Hồ náo!”
Ỷ Lan cắn chặt môi, nàng loạng choạng, rồi vội vã ngoảnh đi.
Đây là nhà của nàng, là Ỷ Gia, nhưng sau bao năm không về, nàng lại trốn chạy, nàng muốn thoát khỏi vòng tay của bậc phụ mẫu, để xác minh mọi việc, để gặp lại hắn.
Nàng chạy từng bước lớn, vội vã, hoàn toàn mất đi một phong thái một nữ nhân khuê các, khác xa vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Không chỉ mặc Ỷ Chính Viễm ăn no cơn tức, nàng còn rút sẵn pháp khí, để rời khỏi cửa Ỷ Gia.
Chỉ là nào ngờ, cửa lớn đợi ngay trước mắt, mới đưa tay lên định đánh ngất thị vệ, nàng liền bị tiên khí trói chặt lại.
Cố Trầm không biết đến từ bao giờ, đứng ngay sau nàng, vẻ mặt có nét thất vọng:
“Muội định làm gì vậy?”
Ỷ Lan nhớ ra hắn cũng cùng sư môn với nàng, lại vô cùng thấu hiểu tính tình nàng, bèn hấp tấp, muốn xin hắn đưa nàng đi:
“Biểu ca! Huynh tới rồi, huynh khuyên phụ thân cùng ta đi, xin sư phụ, đừng rút thẻ tên của muội vội...”
Ánh mắt lạnh bạc không chút cảm xúc, Cố Trầm đáp lại nàng:
“Vô ích thôi, cô phụ đã gặp mặt sư phụ, xin rút lâu lắm rồi.”
Nước mắt Ỷ Lan trực trào, nàng vùng vẫy khỏi dây trói, nàng lúc này, chỉ mong với tính cách nóng nảy, bộc trực của phụ thân, người sẽ chưa nói gì quá đáng với sư phụ, Thiền Huy.
Việc nàng muốn tới Ma Vực, muốn cắm đầu vào chốn nguy hiểm là chính nàng xin, không liên