Thiền Lẫm Bách điều chỉnh nội tức trong người xong, trong ba khắc, ông đã đứng dậy, gương mặt nhợt nhạt nay đã có khí sắc lên đôi chút, ông nhìn Ỷ Lan:
“Cô nương có ngại không, cùng giúp lão già này, hoàn thành nốt những nguyện vọng cuối đời?”
Ỷ Lan cười, đôi mắt nàng có chút buồn rầu, xót xa:
“Tiểu nữ nào có thể từ chối thỉnh cầu này.”
Nói rồi, Thiền Lẫm Bách liền dẫn nàng đi, hóa ra phía sau hậu viện còn có một mảnh vườn to rộng nữa, khác hoàn toàn với vẻ sơ xác, lạnh lẽo của chính điện thì sân sau này có vẻ tươi mát vô cùng, phía giữa có hồ cá nhỏ, bên phải có cây hoa lê lớn, thân mảnh khảnh, cành lá xum xuê, hoa trắng nở rộ.
Dưới thân cây có một bia mộ vô danh, chỉ khắc dòng chữ: “Ngô thê” (Vợ ta).
Phần đá đã mọc cả rêu xanh, phần mộ còn cả nấm mốc trắng, cảnh hoa rơi lả tả, phủ đầy lòng mộ...!có lẽ đã lâu lắm rồi không có ai ghé lại,
Thiền Lẫm Bách nhìn phần mộ, Ỷ Lan nhìn vẻ mặt ông mà ngây ngốc.
Đây là vẻ mặt của một tráng nam nhi đã tới tuần tuổi xế chiều ư? Chỉ từ “dịu hiền” cũng không đủ nói lên vô vàn ý thơ, ý cười trong mắt ông.
Ông ta dịu dàng nói:
“Nương tử, để nàng đợi lâu rồi.”
Thiền Lẫm Bách giọng nghẹn ngào, ông bồi hồi:
“Ngô thê, nàng chính là nữ tử đẹp nhất trần gian này, là món quà quý báu ông trời bạn cho ta.
Năm đó, chính là nàng ấy, đã cứu rỗi cuộc đời ta.”
“...”
“Cái mạng tàn này, vốn dĩ đã chẳng thể gắng gượng tới ngày hôm nay.
Trăm năm trước, là nương tử ta- Cẩm Lan, đã dùng chính sinh khí nơi kim đan nàng, truyền lại, thắp sáng lại sinh mệnh của ta.”
Ỷ Lan nghe vậy liền bất ngờ, nàng đang nghe câu chuyện khó tin gì thế này.
“Ha, ta cứ tưởng đó sẽ không để lại mệnh hệ gì, nhưng vào cái ngày này, sáu mươi năm trước, nàng vì yếu đuối, bệnh tật mà bỏ ta, một mình rời đi...”
Giọng Thiền Lẫm Bách nghẹn ngào dần, khản đặc.
Ỷ Lan nghe chuyện của tiền bối, ngược về quá khứ của Thiền Huy lòng nàng chợt như quặn thắt lại.
Đó là mẫu thân hắn, ngược xuôi sáu mươi năm trước, chẳng phải cũng là lúc hắn mới còn chập chững bước đi, oe oe khóc hay sao? Cổ họng nàng ứ nghẹn lại, càng nghe Thiền Lẫm Bách kể, nàng càng thấy đau xót thay hắn, thay một mối lương duyên đẹp đẽ một thời của phụ mẫu hắn.
“Nàng mất rồi, sinh khí nàng ban ta có lẽ cũng đã tan biến, ta thành ra thế này, có lẽ cũng là do, nàng đã nhớ ta rồi.
Đúng không, Cẩm Lan?”
Ỷ Lan bất ngờ, hiểu ra nguyên nhân tại sao kim đan của ông lại “lão hóa” nhanh đến thế, hóa ra tất cả đều không phải nó đang già đi, mà là đang trở lại dáng vẻ ban đầu...!Mẫu thân Thiền Huy phải vĩ đại, mạnh mẽ cơ nào cơ chứ, ban cho ông ấy sinh