Ỷ Lan yên tâm dựa vào người hắn, ôm lấy hắn cho tới khi bản thân đã bình tĩnh lại.
Nàng biết mình hiểu nhầm hắn rồi, bèn thắc mắc, muốn xác nhận những gì đang dang dở.
Nàng cất giọng, gọi cái tên đã lâu rồi nàng không tự mình nhắc đến, nói ra:
“Thiền Huy.”
“Ta đây.”- Hắn ôn nhu đáp nàng.
Ỷ Lan tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận cảm giác rung nhẹ, ồm ồm trầm ấm mỗi khi hắn nói, nàng cảm khái sao lại chân thực đến thế.
Nàng tiếp lời, cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt trìu mến của hắn, nàng sợ tim nàng sẽ nổ tung mất:
“Tình kiếp, sao mà huynh lại không độ được vậy?”
Tài giỏi như hắn, mà cũng có lúc thất bại sao?
Thiền Huy bật cười:
“Còn không phải tại tiểu quỷ nàng ư? Đến cả trần thế cũng không làm ta nguôi nhớ cho được.”
Ỷ Lan bị trêu cho mặt nóng bừng.
Thiền Huy thở dài, có chút bất lực:
“Kiếp ấy của ta, vốn dĩ là độ để hồi phục nội thương sau trận chiến với Hắc Long, đơn giản chỉ là một kiếp cầu được ước thấy mà thôi.”
“Bị thương nặng vậy sao?”-Ỷ Lan ngước lên nhìn hắn, nàng nhíu mày, sao hôm đó, biểu ca lại nói với nàng hắn làm vậy là để thăng quan tiến chức, độ tu vi?
Thiền Huy lắc đầu, hắn không muốn khiến nàng lo lắng:
“Cũng không hẳn, chỉ là để hồi phục hoàn toàn, Thiên Đế đã ân chuẩn cho ta độ một kiếp an nhàn mà thôi.
Chỉ là nào ngờ, vốn dĩ là cầu được ước thấy, đã thành cầu mà không được rồi.”
Hắn cúi xuống kề tai nàng, cười ranh mãnh, hơi ấm phả ra khiến nàng nhồn nhột:
“Cầu được bên nàng, mà trời lại không thành toại, nên kiếp đó, ta độ không nổi.”
Mặt Ỷ Lan như bốc hơi, không khác gì nồi nước đang sôi sục vậy, nàng lắp bắp:
‘Sao, sao lại thế được? Vậy huynh độ không qua...!sẽ không gánh chịu hậu quả gì chứ?”
Thiền Huy lắc đầu đầy dịu dàng, hậu quả đương nhiên sẽ có, nhưng nói ra vào lúc tình hình rối ren như này, không khác nào hắn lại bê thêm một tảng đá, đè nặng trên vai nàng.
Ỷ Lan thầm nhủ thật tốt, bao nỗi lòng, bao nỗi u sầu như tan biến, có phải vận may đến với nàng quá nhanh rồi không.
Lần này, đến lượt Thiền Huy chất vấn nàng, cả hai đều có những thắc mắc, uẩn khúc với nhau:
“Còn nàng thì sao Ỷ Lan, sao tự dưng, nàng lại tuyệt tình với ta đến thế? Nàng có biết, ta đã phải trải qua những ngày tìm kiếm vô vọng thế nào không?”
Hắn hỏi câu này, Ỷ Lan liền thấy rồi bời, nàng siết chặt tay, nàng làm sao nói ra được là mình bị Cố Trầm lừa chứ.
Ngập ngừng một lát, nàng đáp hắn:
“Là phụ mẫu ta, họ không đành lòng nhìn ta năm lần bảy lượt đâm đầu vào chỗ nguy hiểm