Theo lời dặn của Ỷ Lan, Thiền Huy đã đích thân đi điều tra, kết quả lại chỉ nhận được thông tin...!tối trước hôm đó, ngoài nàng đã không còn ai lẻn vào kho lương thảo nữa.
Các lá, bã trà cũng đều được đặt ở trong.
Nghe chút kết quả vô vị này, hắn tức giận liền đuổi tên lính canh kho lương thảo hôm đó, cùng kẻ đã đi đun trà cho nàng ra khỏi đại quân.
Toàn bộ kẻ ở doanh binh, sau khi nhìn thấy hắn nổi cơn thịnh nộ, ai nấy cũng đều biết, tướng quân của họ...!đã có người trong lòng rồi, họ sắp có chủ soái phu nhân rồi.
Một số tướng lĩnh cũ từ bốn mươi năm về trước, đều quen biết Ỷ Lan, cũng nhận ra Ý Linh y thánh là nàng, bèn vô cùng phấn khởi, hóng chuyện, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho nàng.
Trong số họ, trong những năm kia, nào còn kẻ nào mà không được nàng cứu giúp kia chứ.
Thiền Huy mặt mày tối sầm, mày hắn nhíu chặt như thành nếp, nói với nàng:
“Ta tra ra cũng chỉ có nàng trước đó ra vào kho lương thảo.”
Ỷ Lan nghe xong liền sững người, họ không nhìn thấy hay nhận ra Mặc Vũ hay sao, hay đã sơ ý không để ý thấy hắn.
Hôm đó, Mặc Vũ tiến vào không một tiếng động, quả thức có điều đáng ngờ, nhưng hắn biết nàng sẽ uống trà ư!? Hành tung của hắn bí hiểm như vậy, lính canh cũng như không, vậy thì có tra thế nào thì trời mới biết.
Ỷ Lan sửng sốt trông như người mất hồn, Thiền Huy liền lo lắng:
“Sao thế nàng thấy khó chịu ở đâu à?”
Ỷ Lan lắc đầu, nàng thầm thấy may mắn vì trước nay nàng cũng không quá tín nhiệm hắn, bèn quay sang, nói với Thiền Huy:
“Huynh biết kẻ phụ tá của ta đúng chứ, Mặc Vũ.
Hôm đó trong kho lương thảo, hắn có bước vào sau ta, vậy mà ngay cả binh lính cũng không thấy.
Tên này quả thực có điểm đáng ngờ.”
Điều nàng lo lắng nhất chính là Mặc Vũ dường như hiểu rất rõ về nàng, là người do Cố Trầm tiến cử, vậy mà hắn lại biết rõ hàn độc trong nàng- di chứng để lại sau khi ngộ độc tà khí của Hắc Long.
Người như Mặc Vũ, vẻ ngoài thì nhìn ngây ngô chất phác bên trong lại suy tính chuyện gì mờ ám không hay.
Nếu thực sự lần này đúng là hắn làm, thì sau lưng nàng, trong hàng bao năm qua, không biết hắn đã làm ra những loại chuyện gì rồi.
Thiền Huy gật đầu nhưng hắn vẫn muốn nán lại bên nàng lâu hơn.
Bên trong Ỷ Lan độc lại tái phát, nỗi đau đớn từ tận xương tủy dâng lên, môi nàng bất giác run nhẹ.
Nàng lại không muốn phiền tới Thiền Huy, tiêu khí nội lực thì cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hổi lại.
Hắn là chủ soái dẫn đầu một đạo quân lớn, làm sao nàng có thể làm ảnh hưởng tới nội tức của hắn được, rất nguy hiểm.
Ỷ Lan bèn lấy cái cớ, gượng cười, mặt trắng bệch khiến nụ cười của nàng có phần đáng sợ:
“Ta đói rồi.”
Thiền Huy nhìn không ra dáng vẻ giấu giếm của nàng, hắn bật cười bất lực:
“Ta đi lấy cháo cho nàng.”.
truyen bac chien
Ỷ Lan giữ một nụ cười gượng gạo trên môi mãi cho tới khi tiếng bước chân của hắn đã đi xa, nàng khó chịu, không kìm nén nổi cơn đau, ruột gan như cồn cào muốn trào lên, nàng khó nhọc, họng đau rát ho ra ngụm máu tươi.
Ỷ Lan nhíu mày, trước kia khi Hàn độc tái phát, nàng cũng chưa từng gắp tình huống nào mà thổ huyết như thế.
Nàng nhè nhẹ vén tay áo lên, liền có chút dọa bất ngờ, bị dọa sợ.
Nàng bật thốt:
“A, đã nghiêm trọng vậy rồi.”
Từ phía vết thương mà nàng đưa cổ độc vào người, vết bầm tím, những vệt loang lổ xanh tím không biết từ đâu lan ra rất nhiều, lần này, độc mà lan đến tim, tâm mạch cùng kết hợp với hàn độc, thì nàng coi như xong.
Nàng hít lấy một hơi sâu, ngồi thiền để đả thông tâm mạch, chưa được nửa khắc, cả người đều lạnh toát tới nỗi nàng ngồi cũng không gượng gắng nổi, khó khăn nén chịu cơn đau, nàng căn chặt môi, cuộn tròn người run từng đợt, đè nén không rên