Vừa ngậm ngùi được đôi chút, Thái Uyên đã bước tới phía Thiền Huy, ho một tiếng, hắn hắng giọng:
“Chiến Thần.”
Thiền Huy bèn quay sang, cúi người, chắp tay:
“Sư phụ.”
Thái Uyên nói lên nỗi băn khoăn của mình khi vừa tới đây:
“Lần này Ma Vực ta thấy có chút kì quặc, Thượng Quang Trọng Hỏa thường sẽ không phản ứng lạ thường như vậy nếu xung quanh không có lệ khí.”
Nghe xong, cả Ỷ Lan và Thiền Huy đều sững sờ, không lẽ lại có biến gì sắp tới ư, Ma Vực vậy mà vẫn còn hi vọng sao!?
Thái Uyên nói tiếp:
“Ta nói vậy cũng không phải để các con lo lắng, chỉ là cẩn trọng chút, nên rà soát một lần nữa vẫn hơn, tránh để thứ dơ bẩn chưa được gột sạch.”
“Các con”, nghe Thái Uyên nói vậy, Ỷ Lan liền thấy ngập ngừng, năm đó nàng đi không lấy một lời giải thích, cũng chưa từng gửi bất kì thư từ nào cho Thái Uyên.
Một phần vì nàng áy náy, nàng lo gia đình đã nói gì phạm úy đến người, một phần vì nàng lo sư phụ sẽ để trong lòng, giận hờn nàng....!nàng không dám đối mặt.
Bây giờ vẫn vậy, nàng vẫn không dám nhìn vào mắt người, đôi mắt giàu lòng trắc ẩn.
Thái Uyên nhìn nàng, mỉm cười.
Đệ tử của hắn, chút cử chỉ né tránh này, hắn còn không nhận ra sao.
Một tay đào tạo, nay nhìn nàng đã thành một y thánh vang danh lẫy lừng, bảo hắn không vui, không tự hào sao được.
Chuyện bê bối năm nào hắn càng không dám trách cứ, trút giận lên tiểu đệ tử này.
Hắn đặt tay lên, xoa đầu nàng, ôn hòa mà nói:
“Con trưởng thành rồi.”
Ỷ Lan bất ngờ, nàng nhẹ sờ lên đầu mình, nơi vẫn còn vương lại hơi ấm của bàn tay ấy.
Chưa kịp đợi nàng cất lời, để nàng thấy khó xử, Thái Uyên đã định rời đi trước, ông vừa nói vừa vung tay rồi biến mất trong làn khói trắng:
“Vậy nhé, Thủy Kính Các công việc bộn bề, ta đi trước.”
“Cảm ơn người.”- Ỷ Lan chỉ kịp khẽ nói như vậy, liệu người cần nghe có nghe thấy không đây...!
Thiền Huy như muốn giúp tâm trạng nàng phấn chấn, liền bật cười, đùa cợt:
“Là cảm ơn ta hay ai đây? Nha đầu, ta đã cật lực chăm sóc nàng thâu đêm đấy, không có chút phần thưởng nào cho ta ư?”
Ỷ Lan cười ranh mãnh:
“Huynh ôm ta rồi còn gì?”
Thiền Huy nhướng mày:
“Vẫn chưa đủ.”- Hắn quay người đối diện với nàng, dần cúi thấp người xuống như muốn hôn, hắn chỉ tay vào má mình- “Nè.”
“Sao cơ, huynh muốn gì?”- Khóe miệng Ỷ Lan giần giật tình huống gì thế này, ban nãy còn rất cảm động cơ mà.
Giờ nàng đang bị Chiến Thần tướng quân đòi quà sao!?
Thiền Huy thấy nàng có ý định khước từ liền bật cười, phả ra hơi ấm vào tai khiến Ỷ Lan có chút nhột muốn gãi.
Hắn nắm lấy vai nàng, cúi người, để nàng gần như đối diện thẳng với hắn.
Khoảng cách giữa gương mặt tuấn tú ấy và nàng như chừng chỉ còn trong gang tấc, hắn nghiêm túc đến lạ.
Hắn nói những lời ẩn ý, mê tình:
“Để ta chỉ nàng nhé?”
Và ngay khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tưởng chừng như thời không sắp bị đóng băng, khoảnh khắc mà bờ môi ấy sắp tiến tới gần nàng.
Ỷ Lan lại kịp giơ tay, ngăn lại động tác của hắn, nàng ngoảnh mặt đi, sắc đỏ lan tới tận mang tai.
Nàng lắp bắp, mắt đảo liên tục:
“Cái...!cái này, để sau đi...!chúng ta, còn phải đi xét lại Ma Vực nữa...!chuyện đó, trọng đại hơn.”
Thiền Huy bất lực:
“A, là ta vội vàng rồi.”- Hắn thở dài, rồi mỉm cười tiếc nuối- “Vậy chuẩn bị đi, ta đích thân cùng hộ tống nàng xuống đó.”
Hắn vừa bị từ chối...!Chiến thần vậy mà cũng bị cự tuyệt.
Rồi khi vừa tiễn phu thê nhà Yên Vương cùng Mộc Bạch đi, Ỷ Lan liền cùng Thiền Huy, men theo lối cũ, đi xuống Ma Vực.
Quả thực, kết quả khiến họ vô cùng bất ngờ, lệ khí phía dưới tuy không đáng kể là bao, nhưng có một thứ mùi đặc