Sau khi đã chiêu tuyết cho Bích La thượng thần, Thiên Đế vô cùng hài lòng có ý muốn ban thưởng cho Ỷ Lan:
“Ý Linh y thánh, ngươi có không ít công lao trong việc tìm ra cách khắc chế cổ độc của Hỗn Độn Thú, không chỉ giúp ích cho y thuật Tam Giới ta mà còn gỡ được hàm oan của Trần Liễu, chiêu tuyết cho Bích La thượng thần.
Rất thông minh, dũng cảm.
Không biết ngươi có nguyện vọng gì? Ta đều đáp ứng hết.”
Ỷ Lan ngỡ ngàng nàng vội quỳ xuống:
“Thực sự chuyện gì cũng được ư? Vậy món quà này lớn quá, thần nữ không dám nhận thưa Bệ Hạ!”
Thiên Đế cười phá lên:
“Hahaha, thú vị lắm, vậy đi, ngươi không nhận ta liền coi đó là kháng chỉ nhé?”
“...”- Vậy đấy, đó là quyền uy của kẻ đế vương, biết làm sao được.
Ỷ Lan chỉ từ chối cho có lệ thôi mà, nàng thấy đồng ý nhận luôn món quà lớn này là hơi thất lễ,vậy mà suýt thành kháng chỉ luôn rồi.
Nàng ngẩng lên, miệng cười tươi rói:
“Hiện tại thần nữ thực sự chưa có bất kì mong muốn nào cả.
Bởi vậy đại lễ này của Bệ Hạ, thần nữ sẽ ghi nhớ, xin đòi lại vào dịp khác được chứ ạ?”
Thiên Đế đương nhiên không từ chối:
‘Được!”
Bước ra khỏi Thiên Điện, người đầu tiên nàng gặp lại là Bạch Uyển đang che miệng, đôi mắt rớm nước mắt, mũi ửng đỏ.
Trông dáng vẻ này, có lẽ nàng đã nghe được việc Ỷ Lan đứng lên chiêu tuyết cho sư phụ nàng.
Bạch Uyển bước tới ôm chầm lấy Ỷ Lan, nàng kìm nén, mỉm cười, dẫu vậy những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi:
“Đa tạ muội, Tiểu Lan.
Thực sự ta rất biết ơn muội.”
Ỷ Lan ôm lấy Bạch Uyển vỗ về nàng, Bạch Uyển lại phì cười, nàng cười tươi rạng rỡ:
“Hì, ta tới không phải để muội an ủi ta thế này.
Tiểu Lan, Thiền Huy đã tỉnh táo lại rồi.
Muội nhớ hắn lắm đúng không? Đi đi, hắn đang đi tìm muội đấy.”
Dứt lời, Ỷ Lan liền ngây người, cảm giác nôn nao dấy lên trong lòng nàng,trước mắt nàng lúc này dường như chỉ còn hình bóng một người, hình bóng chàng ấy.
Nàng vội vã, hớt hải bước tới Trường Thiên Điện, nàng dường như chẳng còn bận tâm về lễ tiết hay bất cứ điều gì nữa, xông thẳng vào hậu điện, nhìn thấy hắn đứng dưới gốc mai, nước mắt nàng trực trào.
Ỷ Lan có gan, mạnh dạn dám đi gặp Diêm Vương, dám đối đầu với Lục tướng quân, dám tố cáo kẻ ác trên Thiên Điện, nhưng sự can đảm mạnh mẽ của nàng như đã bị thổi bay khi thấy Thiền Huy.
Sự mạnh mẽ của nàng như đã bị gió cuốn đi để lại sự mềm yếu bộc lộ trần trụi trước nam nhân nàng yêu.
Nàng chạy về phía hắn, ôm chầm lấy hắn từ sau lưng.
Ỷ Lan chỉ hững hờ không dám ôm mạnh, chỉ sợ nàng chạm phải vết thương mới khép của hắn, nàng gọi tên hắn nhiều lần:
“Thiền Huy.”
“Ơi.”
“Thiền Huy.”
"Ta đây."
"Thiền Huy."
“Nàng sao thế?”
Nàng dụi nhẹ vào tấm lưng rắn rỏi của hắn, nhưng giọt nước mắt thấm qua áo, ấm nóng, nàng nghẹn ngào:
“Thật tốt quá, chàng tỉnh lại rồi."
Nàng nức nở trách móc hắn:
"Đồ ngốc chàng, chàng làm gì thế không biết, có biết ta sợ lắm không...!Ta gọi chàng mãi, mà không hề có ai đáp lại cả, cả người chàng đầm đìa máu tươi, lạnh toát.
Quanh ta chỉ có tiếng Ma Vực gào rít mà thôi...”
Tay nàng run lên từng hồi vì sợ hãi.
Thiền Huy cảm thán thực giống quá, giống cái lần họ bị nhốt trong lồng Trấn Yêu, cũng tư thế này, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ đằng sau.
Chỉ là lần này, người bị thương không còn là nàng nữa, hắn bảo vệ được nàng rồi.
Hắn không còn thấy đôi tay phờ phạc lấm lem bụi cát,