Ỷ Lan tâm trạng vui vẻ, một mạch đi tới vườn thảo dược của nàng.
Vườn thảo dược gần ngay sau doanh binh của Thiền Huy, là phần thưởng do chính Trần tướng quân tặng.
Nói là thảo dược nhưng đa phần là nàng thích trồng các loại độc hiếm hơn.
Có những loại độc thảo ghê rợn tới nỗi, nàng phải dùng kết giới để tránh mùi hương của nó thoát ra ngoài gây ra tử độc, mỗi lần hái độc dược nàng cũng phải đeo gang mới dám hái.
Đặc biệt là cỏ Bách Điệp, nàng tìm thấy nó dưới Ma Vực...!ăn mòn mọi sinh linh hít phải hơi khí, chạm vào cũng khiến tay phồng rộp bỏng rát.
Ỷ Lan nhận ra cảm giác có người đang đi theo mình, không cần ngoảnh đầu nàng cũng biết đó là ai, bèn cứ thong dong hái một lúc, mới cất lời:
“Ý Miên đúng không? Cô theo dõi ta làm gì?”
Ý Miên đứng sau liền giật mình, chột dạ, nàng ta kiếm cớ thoái thác:
“Gì cơ!? Kh...!Không, làm gì có! Ta chỉ vô tình đi vào đây thôi.”
Ý Miên mỉm cười trêu đùa nàng ta:
“Cẩn thận đấy, cô mà chạm vào đám độc dược của ta, chưa chắc ta đã cứu nổi mạng cô đâu.”
Nàng ta bị dọa sợ bèn giật mình, toáng loạn lên nép sát vào người Ỷ Lan, thậm chí tay còn hờ hờ túm nhẹ áo nàng, run lập cập:
“Gì chứ, sao cô lại trồng những thứ quái dị như vậy?”
Ỷ Lan nhướng mày, từ tốn đáp:
“Vườn của ta, ta thích cây gì thì trồng cây nấy thôi?”
“....Đám y sư các cô...!đều có sở thích quái dị như vậy à?”
“Quái dị? Đôi khi độc dược cũng dùng để chế giải dược đấy nhé.
Ta từng cứu không ít mạng người chỉ với chút độc dược đâu.”
Trần Ý Miên nghe vậy thì chợt lặng đi, ngẫm lại, quả thực trên chiến trường nàng ta toàn gây phiền phức, cản trở người khác như lời phụ thân nói.
Đáng lẽ, người thông minh, có ích, lại giỏi y thuật như Ỷ Lan, nàng ta phải tôn trọng chứ không thể ngạo mạn, vô lễ mới đúng.
Ý Miên mím môi, sau khi bị Trần tướng quân