Trần Ý Miên tiến tới phía trước, bạo gan, quất roi thu hút sự chú ý của Hắc Hùng Tinh.
Nàng ta không dám chạy đi một mình, nàng ta có tôn nghiêm và bản lĩnh của riêng mình.
Phụ thân Ý Miên cũng từng huấn dạy quân binh trước mặt nàng rằng “ Còn thở, còn đứng là còn vung giáo chiến đấu”, nàng sao dám để mặc Ỷ Lan đang trong nguy cấp mà đi tìm an toàn được.
Ỷ Lan nhìn cây Bách Điệp, bản thân lại không đem theo gang tay ở đây, chiến sự cấp bách, liền không chút lưỡng lự tay không hái thẳng cỏ Bách Điệp lên.
Bàn tay mảnh nhỏ của nàng chạm vào liền bị khí độc đốt, tạo thành những tiếng xèo, bỏng rát vì tử độc.
Ỷ Lan đau càng thêm đau, nàng nín nhịn vội luyện dược ngay tại đây, trong lúc Ý Miên đang thu hút sự chú ý của Hắc Hùng Tinh.
Tay Ỷ Lan hướng về phía cỏ Bách Điệp, nàng dùng tiên lực, dùng trường hỏa tinh luyện, yểm độc lên mũi kim bạch ngọc.
Tiêu đốt càng nhiều tiên lực, vết thương bên eo như càng muốn gào thét vì đau rát hơn, máu càng ứa ra nhiều và khó cầm cự, mặt Ỷ Lan tái mét, làn da nàng trắng bệch như giấy.
Nàng vừa luyện xong, Ý Miên cũng không còn cầm cự được nữa, nàng ta hét lên đầy đau đớn, sau lưng liền hằn lên vết xước dài do móng của Hắc Hùng Tinh gây ra.
Hắc Hùng Tinh tuy mù nhưng thính lực lại vô cùng nhạy bén, Ý Miên hét lên như vậy, liền tạo cho nó thời cơ xác định được vị trí của nàng ta.
Nó gầm gừ, giương móng định hạ xuống.
Ỷ Lan phi thân, tiên lực của nàng như đang được huy động, dùng đến cực hạn, trước khi Hắc Hùng Tinh kịp hạ bộ vuốt săc nhọn xuống nàng liền nhảy qua ôm lấy Ý Miên né đi, cả hai mất đi quán tính, lại đúng ngay đỉnh đồi, liền lăn lông lốc xuống vực.
Dù cho cả hai tính mạng đều được bảo toàn nhưng móng vuốt của Hắc Hùng Tinh quá dài, một đường cứa qua hai bắp chân thon nhỏ của Ỷ Lan khiến nàng đau đớn tới không thể đứng lên nổi.
Rơi xuống chân đồi, nàng lo Hắc Hùng Tinh sẽ thuận thế xông vào doanh trại, bèn bàn với Ý Miên:
“Cô còn khinh công được đúng chứ?”
Ý Miên gật đầu, nàng gấp gáp nói tiếp:
“Vậy thì mau mau cõng ta lên đấy đi.”
Ý Miên nghe vậy bèn can ngăn, nàng ta để ý thấy những vết thương trên Ỷ Lan không ngừng chảy máu:
“Tỷ ư? Lên đấy đấu với nó? Với thể trạng bây giờ tỷ làm sao địch nổi!?”
“Vậy thì cô định giương mắt