Dũng sững sờ nhìn Dung, mà Thắng cũng ngơ ngác. Bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện Dung sẽ thích Tâm theo kiểu này. Họ vốn nghĩ, hai cô nàng là bạn thân.
Dung tháo giày trượt ra rồi rời đi, Dũng nghĩ nghĩ, đột nhiên kêu:
“Thắng về trước đi nha, bye.”
Sau đó lật đật đuổi theo người phía trước, mặc cho tiếng kêu gào tức giận của Thắng, tại sao ai cũng bỏ cậu lại, không quan tâm cậu gì hết vậy?
Buổi tối hôm đó, Trí đưa Tâm đi dạo và đi ăn no nê xong chở cô về tận nhà, làm cô thấp thỏm lo sợ nói:
“Từ từ đã, cậu muốn chết à? Nên dừng xe ngoài ngã tư đường cho tớ đi bộ về chứ?”
“Làm sao thế?”
“Cậu có tin lát nữa bố tớ xuất hiện như một vị thần và cho cậu ăn chổi không?”
“Được rồi, cậu sợ gì chứ? Tớ chỉ đưa cậu về thôi mà.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Trí vẫn ngẩng đầu ngóng vào trong nhà.
“Về mau lên!” - Tâm giục.
“Chờ chút.”
Trí dựng xe xuống, đi về phía Tâm rồi vươn tay ôm cô một cái thật chặt. Mấy ngày này cậu thật sự rất sợ, lúc nào cũng lo lắng vuột mất Tâm. Dù là tình đầu thường luôn dang dở, nhưng cậu nhất định sẽ thật cố gắng, không làm Tâm buồn thêm nữa.
Được crush ôm lần thứ bao nhiêu rồi chẳng biết, nhưng Tâm vẫn rất là ngượng, tim hôm nay không phải gia tốc bình thường mà nhảy tango trong lồng ngực luôn rồi.
“Tâm này.”
Trí đột nhiên gọi, giọng vẫn ấm áp như thế.
“Sao?”
“Thật ra tớ rất thíc-”
Vừa nói đến đây, một tiếng kêu to vọng ra từ trong nhà:
“Thằng kia! Mày làm gì em tao đấy?”
Tâm còn chưa hiểu gì thì Trí đã sợ muốn chết, vội buông cô ra rồi phóng lên xe và nói:
“Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, mai gặp cậu! Chúc ngủ ngon!”
Cứ thế, bóng lưng Trí xa dần xa dần, mà Tâm vẫn còn đang ngẩn ra tự hỏi cậu ấy định nói gì với mình.
Cô xoay đầu, thấy ông anh của mình vừa hay cầm chổi chạy ù ra chỗ này, miệng còn lẩm bẩm:
“Má cái thằng nhóc này chạy nhanh thế chứ! Ngon ở lại xem, anh đánh gãy chân mày! À nhầm, đánh gãy cái tay hư hỏng của mày!”
“Anh lại hít cần à?”
Tâm vừa hỏi xong ăn ngay một chổi vào mông, Tuấn Anh giận sôi lên bảo:
“Sao con gái mà dễ dãi thế hả? Nó ôm mày, mày cũng cho nữa? Phải cứng rắn lên, lần sau còn ôm thì sút vào trứng nó cho anh!”
Thích nhau thì thôi đi, còn ôm ôm ấp ấp trước cửa nhà anh, bọn nhóc này có xem anh ra gì không chứ? Tuấn Anh vừa bực mình nghĩ vừa bảo Tâm vào trong nhà.
Cô nàng buồn cười đi theo, đột nhiên nhào lên ôm tay ông anh của mình rồi cười hí hí:
“Cún, có phải anh sợ em có người yêu quên anh luôn hông dạ?”
“Mày im! Anh đếch cần!”
“Thôi mà, người ta biết hết rồi ~”
Tâm đu theo anh trai, vừa trêu anh vừa cười vui vẻ, dù sao chuyện cô hiểu lầm cũng đã giải quyết xong, sau này đã có