Trong lúc Tâm đang lầm bầm mắng ông anh của mình thì người ta đã chạy tới nơi, vừa nhìn thấy vết máu trên kẽ tay của em gái, Tuấn Anh liền sợ hết hồn.
“Em sao vậy? Anh nghe nói em bị ai đánh hả? Thằng nào gan thế?”
Tuấn Anh hỏi một mạch mấy câu, vừa hỏi vừa chen tới trước ôm vai em gái, thuận tay đẩy cái thằng nhóc không - hiểu - vì - sao - lại - trông - có - vẻ - rất - đáng - ghét sang một bên.
Tâm thấy anh trai lo lắng cho mình như vậy cũng buồn cười đáp:
“Ai đồn em bị đánh? Đồn kì cục vậy? Em bị bóng đập trúng thôi mà.”
Tuấn Anh chưa bao giờ thể hiện ra vẻ mặt dịu dàng như lúc này, hai mắt long lanh nhìn em gái, thật lòng sợ em gái bị cái gì, nâng con bé như nâng trứng vậy.
“Anh đưa em xuống phòng y tế ha, có đau lắm không?”
“Em…”
Tâm quay đầu nhìn anh trai, rồi lại nhìn lớp trưởng, áy náy nói:
“Lớp trưởng về lớp trước đi nha, có gì lát tớ quay lại.”
Dù sao cũng rất hiếm khi ông anh của cô chịu hiền lành ngoan ngoãn như vậy, cô cảm thấy mình không thể từ chối được.
“Vậy cậu đi qua phòng y tế đi, có gì tớ sẽ nói với giáo viên giúp cậu.”
Từ lúc người nọ xuất hiện, Trí đã cảm thấy không vui. Lần nào cũng nhìn cậu bằng ánh mắt hung dữ, còn thích kéo tay kéo chân bạn nhỏ kia nữa. Cậu vốn định nói, nhưng thấy Tâm không có ý bài xích người nọ nên đành thôi.
Tâm cười cười đáp lại:
“Cảm ơn nha.”
Nói xong, cô nhanh chân đi theo ông anh trời đánh của mình xuống phòng y tế, lúc đi xa khỏi chỗ lớp trưởng rồi, Tâm mới nhỏ giọng dặn dò:
“Anh đừng có ôm ấp thân thiết với em quá, đâu phải ai cũng biết hai đứa mình là anh em ruột đâu, ngộ nhỡ có tin đồn gì thì không hay.”
Bọn họ đã từng bị dính tin đồn thất thiệt vài lần hồi cấp hai rồi, một buổi sớm nào đó hai đứa đi từ cùng một nhà ra, bị giang hồ nhìn thấy và loan tin là cặp kè với nhau rồi còn ngủ lại nhà nhau. Báo hại đợt đó hai anh em phải giải thích với giáo viên, để họ tra lại hồ sơ, để mọi người biết rằng bọn họ là anh em á! Tuy trông không giống nhau lắm…
Tuấn Anh yêu thương sờ sờ đầu em gái, nghĩ cũng sợ con bé bị dính tin đồn như ngày trước, cười nói:
“Anh biết rồi, tại thấy mày chảy máu, anh lo quá đó.”
Thật sự khó được một hôm anh trai cô hiền lành như vậy! Tâm ngẩn người trước cái vẻ mặt cười tươi như hoa của ông anh nhà mình, sau đó bị ông ấy lôi xuống phòng y tế để xử lý cái mũi đáng thương vừa bị đập xịt máu.
Lúc này, giờ ra chơi cũng đã kết thúc, lớp học lại bắt đầu chìm trong âm thanh giảng dạy của thầy cô, chỉ là bên cạnh thiếu mất một người, Trí có chút không tập trung.
Bình thường cậu học rất chăm, tuy không ghi chép nhiều nhưng chỉ cần là bài mới, giáo viên giảng cái gì cậu đều tập trung lắng nghe. Bây giờ trong lòng lại luôn có cảm giác quái quái, sốt ruột, không muốn học lắm.
Đang lúc cậu suy nghĩ lung tung, giáo viên đột nhiên gọi: