Sáng sớm, Tâm đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có người đến thăm, cô lồm cồm bò dậy rồi đi ra khỏi phòng. Cả nhà đi đâu hết rồi, chỉ để lại căn nhà trống không, có chút lành lạnh vì thiếu hơi người.
Tâm duỗi người, mắt nhắm mắt mở đi ra cổng, vừa nhìn thấy người đứng phía sau cổng sắt vẫy tay với cô, cô lập tức tỉnh cả ngủ, còn đưa tay lên dụi dụi mắt để chắc rằng mình không nhìn lầm.
“L-lớp trưởng?”
“Chào, hôm qua cậu để quên đồ ở nhà tớ, sáng nay tớ đi ngang qua nên ghé đưa cho cậu luôn. Cậu vừa ngủ dậy à?”
Tâm gật gật đầu, nói:
“Tớ để quên gì ở nhà cậu à?”
“Cũng không có gì, vào nhà rồi nói được không?” Trí cười nhìn cô.
Tâm vội vàng mở cửa cho Trí mà quên mất bản thân đang mặc đồ ngủ, và ở nhà thì, cô không hề mặc áo lót.
Cô giật mình xoay người rồi nói:
“Tớ vào trước, cậu khép cổng lại giúp nhá.”
Thiếu nữ chạy vù vào phòng, lục tung nhà tìm cái áo lót rồi nhanh chóng mặc vào. Cô quên mất lúc này đầu tóc của mình đang rối bù chưa chải, mặt mũi cũng như con chết trôi. Hu hu, để lớp trưởng nhìn thấy hình ảnh không mấy đẹp mắt này rồi, cậu ấy có bị ám ảnh không đây?
Tâm vừa nghĩ vừa vuốt lại tóc tai, sau đó bảo Trí ngồi ở phòng khách chờ chút, cô nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi làm vệ sinh cá nhân.
Lúc này Trí cũng không nói gì, chỉ ngồi ở trên ghế chờ đợi.
Tâm làm xong hết thảy, mang theo bình nước ấm ra, để lên bàn rồi nghiêm chỉnh ngồi đối diện lớp trưởng.
“Cậu uống miếng nước đi. Hôm qua tớ quên gì nhà cậu thế?”
Trí cầm ly nước lên uống một ngụm, ngượng ngùng nhìn Tâm:
“À, tớ chỉ tìm lý do để sang nhà cậu thôi…”
“Hả?”
Tâm giật mình nhìn lại, không hiểu mình có nghe nhầm không nữa.
“Tâm này, tớ có chuyện muốn nói.” Lớp trưởng hít sâu một hơi rồi nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Ừ, sao thế?”
Trái tim nhỏ của Tâm đột nhiên đập điên cuồng lên, cảm giác có chút khó thở.
“Thật ra tớ nghĩ kỹ lắm rồi, không biết có nên nói ra hay không, vì tụi mình vẫn còn nhỏ.”
Trí chậm rãi lên tiếng, nhìn mặt cậu ấy hơi nghiêm trọng, làm Tâm cũng sờ sợ.
“Sau vụ hôm qua, tớ mới nhận ra…”
Ngập ngừng, lại ngập ngừng.
“Cậu đừng có nói rồi dừng như vậy được không? Tớ hồi hộp chết mất.”
Lớp trưởng khó xử nhìn cô:
“Tại vì, tớ cũng không biết bắt đầu từ đâu mà… Thật ra tớ thấy, hình như mình thích cậu mất rồi, hôm qua nghĩ mãi còn mất cả ngủ, nên từ sáng mới chạy đến nhà cậu. Tớ không rõ cảm giác này là gì nữa.”
Ơ… khoan đã. Tâm cảm giác như có sấm đánh bên tai mình, làm cô choáng váng không động đậy được. Trông lớp trưởng không giống như đang nói đùa, vẻ mặt nghiêm túc, chân thành, mà còn ngượng ngùng nữa.
Lồng ngực như bị ai đó đè chặt, Tâm thở không ra hơi,