Mỹ sợ tình hình mất kiểm soát nên vội ngăn An lại rồi nói:
“Thôi bỏ đi, An đừng nói nữa. Kết quả đúng như những gì Mỹ nói đó, không có ai gian lận cả.”
Nghe Mỹ nói, An cũng nhận ra vừa rồi mình hơi kích động, lỡ mồm nói bậy. Trước mặt bao nhiêu người như thế, rõ ràng không thể chơi xấu được… Biết mình bị hớ, An im ru đứng một bên không lên tiếng. Nhưng cô nàng ngậm miệng lại rồi chưa chắc có người tha cho.
Dung có thể nói là thánh cà khịa thánh dữ dằn, đặc biệt là ai động vào Tâm thì cô sẽ lập tức biến thành bà la sát liền.
Thiếu nữ mũm mĩm chống nạnh hất cằm, nói:
“Ủa Mỹ ơi, người ta không tin thì cho người ta lên đếm đi nè. Đếm coi có đếm ra cái phiếu gian lận nào không?”
Tâm nhìn cảnh này, không khỏi bật cười. Cô bạn thân của mình đúng thật là không sợ trời không sợ đất mà. Cô chơi chung với Dung lâu vậy rồi cũng nên học dũng cảm một chút. Đang định mở miệng châm chọc thêm câu nữa, ai ngờ có người cướp lời:
“Làm Mỹ khóc rồi kìa, tụi bây vừa vừa phải phải thôi chứ?”
Éc? Tâm còn chưa kịp nói gì đã há hốc miệng mà nhìn lên bục giảng, Mỹ lúc này đúng thật đang rớt nước mắt. Thấy mọi người nhìn về phía mình, cô nàng dùng tay lau thật nhanh rồi đột nhiên bỏ chạy ra khỏi lớp.
Tâm và Dung kiểu: “???”
Ủa cái gì vậy mấy má? Vừa rồi người kiếm chuyện là An, bọn họ cũng trả đũa An, chứ có nói gì tới Mỹ đâu mà khóc mất rồi?
Ngay lúc mọi người sững sờ, một bạn nam đột nhiên đẩy đẩy hông Trí rồi bảo:
“Lớp trưởng đuổi theo đi.”
Cái này còn làm Tâm hoang mang thêm nữa. Mỹ khóc thì liên quan quái gì đến crush của cô mà kêu crush cô đi an ủi vậy?
Không chờ Trí đáp trả người kia, Tâm nói:
“Mọi người về nhà đi thôi, trễ rồi, hồi nãy có bạn kêu muốn về nhà sớm vì đau bụng đâu rồi?”
“Đây, tui đây, c*t sắp tới đít còn phải xem mấy má diễn, mệt cả người.” Một đứa ở góc lớp giơ tay lên rồi phủi mông chạy đi trước.
Thấy có người về, đám học sinh còn lại cũng lục tục kéo nhau đi mất. Riêng An và nhóm nhảy của mình đi ngang qua chỗ Dung thì liếc mắt một cái, tròng đen nghiêng sang một góc mắt, suýt thì mất luôn.
Tâm chịu hết nổi cái tính khó ở của An, bực bội nắm áo An kéo ngược lại mà hỏi:
“Muốn gì? Sao cứ kiếm chuyện với bọn tao thế hả?”
An bực bội hất tay Tâm ra rồi quát:
“Rồi mày muốn gì? Thích đánh nhau nữa không? Cho tụi bây viết bản kiểm điểm tiếp.”
Hai đứa đứng đối diện nhau, Tâm cao hơn An nhiều nên cúi đầu xuống, thấy cô nàng bé tí xíu còn kênh cái mặt lên, thiệt muốn đấm cho một phát. Hết chuyện rồi hay sao mà suốt ngày cứ lăm le soi mói bọn họ.
Chưa đợi Tâm ra tay, Dung đã nhảy bổ