“Cảm ơn ông nha Dũng.”
Tâm đưa tay nhận điện thoại, nói cảm ơn một tiếng rồi cầm điện thoại lau vào áo mấy cái, vội vàng mở nguồn lên. Điện thoại IP đời mới siêu xịn trị giá mấy tháng tiền ăn vặt của cô, nam mô đừng có hư nha… Vừa tụng kinh trong lòng vừa ấn nút nguồn, màn hình đột nhiên sáng lên, nhìn mà muốn rớt nước mắt.
May mắn, điện thoại không bị làm sao cả. Bên trong có rất nhiều thứ quan trọng mà cô lưu, nếu hư rồi thì sẽ phiền lắm.
Dung nhìn rồi bảo:
“Mở vào trong xem có bị gì không?”
Dũng thì dùng chân dò thử xung quanh, nói:
“Để tui tìm thử coi có điện thoại của Dung đây không.”
Tâm nghe lời bạn tốt mở điện thoại lên, nhưng quên mất một chuyện quan trọng là, hôm trước ở nhà Trí cô có chụp trộm cậu ấy và cài tấm ảnh đó làm màn hình chờ.
Ngay khoảnh khắc ảnh Trí hiện ra trên màn hình, cô sợ đến ngây người, sau đó vội vàng tắt máy, động tác liền mạch, phản ứng vô cùng nhanh. Có điều…
Tâm quay đầu nhìn sang Trí, thấy cậu ấy cười tủm tỉm nhìn mình, như thể đã biết chuyện từ lâu, cô lắp bắp hỏi:
“T-thấy rồi hả?”
“Thấy gì cơ?”
Trí nhếch mày hỏi lại, mắt mở to trông có vẻ rất ngây thơ, lông mi thật dài hơi rung nhẹ. Nắng chiều nhàn nhạt phủ xuống sau lưng cậu, âm thanh róc rách của nước chảy vào khe đá, giọng Dũng và Dung nói chuyện với nhau ở phía xa, tất cả mọi thứ đều trở nên thật rõ ràng trong cảm nhận của Tâm.
“Không thấy thật không?” Tâm nghiêm mặt nhìn người đối diện.
“Ừm… cậu đoán xem?”
Trí nói xong đưa tay xoa xoa tóc cô, làm phần tóc mái lệch hẳn sang một bên. Động tác của cậu ấy rất nhẹ nhàng, làm tim cô đập điên cuồng, cũng quên mất phải hỏi gì.
Nhìn cô nàng lo lắng bất an như thế, Trí lại cảm thấy khá là thích thú. Bảo sao đám con trai luôn muốn trêu chọc các bạn nữ mình muốn tán, cứ nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt của họ, không trêu sao được chứ?
Trời sinh con gái giỏi thể hiện cảm xúc hơn con trai, cho nên nhìn mặt người con gái mình thích khi cười, khi cau có, thậm chí là xị mặt xuống cũng đáng yêu nữa, rất phong phú.
“Đừng nghĩ nữa, cứ xem như tớ chưa thấy gì đi, tìm điện thoại cho Dung đã.”
Trí cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Tâm, sau đó đi về phía trước rồi học Dũng dùng chân dò thử xung quanh, dù tỉ lệ không cao, nhưng hy vọng sẽ may mắn tìm thấy điện thoại của Dung.
Lúc này, Tâm cũng mon men đi ra chỗ xa, những chỗ chưa từng đến, cúi người vừa đi vừa tìm, trong lòng thì suy nghĩ linh tinh. Rốt cuộc thì, lớp trưởng nói vậy là phát hiện ra vụ màn hình điện thoại chưa nhỉ? Hay cậu ấy chỉ đang chọc cô thôi? Sao không nói thẳng mà cứ thích vòng vo làm cô rối não thế này…
Bốn đứa chia nhau ra tìm, sau đó Trí lại