Trí không nói, Tâm cũng không định hỏi thêm, ai đều có bí mật của riêng mình mà. Nói chung, có lẽ sau này cô lại ngứa mồm hỏi tiếp, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc.
Trên mạng nói tụ máu bầm thì lăn trứng gà ấm sẽ hết, kết quả lăn mãi chẳng thấy gì ngoài mỏi tay, Tâm ấm ức cầm quả trứng lên rồi bảo:
“Không lăn nữa nha, tớ mỏi rồi.”
Trí cũng không để cô làm tiếp, cầm lấy quả trứng đặt lên đĩa trống trên bàn và nói:
“Ừa, nhiêu đó được rồi, cậu tập hát tới đâu rồi, ổn chưa?”
“Cũng bình thường, à đúng rồi, chiều nay bọn Dung và Dũng qua nhà tớ đó, cậu có muốn ở lại chơi thêm chút không? Hay là muốn về?”
Vốn dĩ hôm qua Dung định rủ cả đám ghé nha cô tập nhảy, nhưng vì vụ đánh nhau nên rối tung hết đống kế hoạch cũ, nên là chuyển sang hôm nay luôn.
Trí hiện tại đang trong thời gian đình chỉ, không phải đi học cũng là một loại hưởng thụ, cậu cười nói:
“Nếu gia đình cậu không ngại thì tớ ở lại đến chiều cũng được, tiện nghe cậu tập hát luôn.”
Hai đứa ở trong phòng trò chuyện vui vẻ, Tâm còn mở beat nhạc lên hát cho Trí nghe, thử vài lần, rồi Tuấn Anh ở đâu ló mặt ra hỏi:
“Chơi vui quá vậy? Anh chơi với?”
“Bình thường không phải anh thích game à? Tự dưng nổi hứng thế?”
Nghe em gái hỏi, Tuấn Anh lắc đầu bảo:
“Hết vui rồi, thấy hai đứa hát nên anh cũng ngứa nghề mà.”
Thế là ba đứa chui vào phòng Tâm hát hò, mà phòng cũng rộng và thoáng nên rất thoải mái. Tuấn Anh mượn ghita của bố rồi ôm lên đùi và bảo:
“Anh thấy mày tập bài này mấy bữa nên tìm hợp âm trên mạng và đánh thử rồi, kết hợp với ghita xem sao?”
“Anh cũng chơi ghita à?” - Trí tò mò hỏi.
“Sao không? Anh đây có gì làm không được đâu? Mày bảo “cũng” là sao? Biết chơi à?”
Tuấn Anh bất mãn trước thằng nhóc này nên thái độ nói chuyện lúc nào cũng hơi… khó chịu chút xíu.
“Em biết một chút.”
Tâm nghe thế hai mắt sáng rực nhìn cậu, cô không ngờ đến đấy. Có lẽ mỗi chàng anh chàng nổi bật đều do vốn tự có và còn học thêm vài ba tài lẻ để trở nên tự tin, thu hút hơn. Con trai ngày nay thì thường chọn ghita, chắc là do ngầu?
Cô nhớ bố cũng còn một cái khác đặt trong phòng, vì vậy mặt dày ra hỏi mượn. Bố Dương nhìn con gái một lượt rồi hỏi:
“Con mượn làm gì? Muốn học hả?”
“Không có, con chơi chút thôi à.”
“Ừ, cầm đi.”
Dương nghĩ, ba đứa ngồi một phòng thì sẽ an toàn hơn mỗi mình con bé với thằng nhóc kia, nên không suy nghĩ nhiều lắm đã đồng ý luôn.
Cả buổi trưa hôm đó, trong phòng Tâm toàn tiếng đàn. Cô không hát nhiều lắm, ngồi xem bọn họ vừa đàn vừa hát, mê mẩn không thoát ra khỏi chất giọng trầm ấm của cả hai được. Giọng Trí không trầm bằng của anh trai cô, nhưng lại rất truyền cảm, dày, cách rung âm cuối cũng đỉnh nữa.
Chưa bao giờ cô được nói chuyện với Trí nhiều như thế, biết được thêm kha khá thứ về cậu ấy. Trí thích ăn bánh ngọt, uống coca, và chơi thể thao. Ngoài bóng rổ là chơi cho vui ra thì cậu ấy từng góp mặt trong đội tuyển bóng chuyền cấp