Trong khi Tuấn Anh đau khổ đứng gọt trái cây sấp mặt thì cái lũ nhóc choi choi kia lại vừa ăn vừa chạy ra sân mở nhạc đùng đùng và tập nhảy.
Hàng xóm xung quanh cũng thường mở karaoke vào nửa đêm rồi hát như là bò rống mà chẳng ai than phiền, nên là cái tiếng nhạc bé tí xíu này chắc chẳng ăn thua gì đâu.
Tâm nghĩ vậy, rồi bảo cả bọn cứ yên tâm mà nhảy nhót đi, có gì để bố mẹ cô bảo kê. Nói thật, quanh nhà đều là người quen, mọi người sống cũng rất tình cảm nên không cần phải lo quá.
Cô làm một bình nước lạnh đặt bên thềm rồi ngồi ở đó cùng Trí nhìn mấy đứa bạn tập nhảy, do Dũng được thêm vào thay cho một bạn nhỏ bị chấn thương nên chưa bắt nhịp kịp, còn đang chậm lắm.
Dung vừa chỉ cho Dũng vừa la ó ỏm tỏi:
“Sao ông ngu thế, cái tay này, xòe ra, trời ơi đừng có khép lại, xòe thẳng ra, ừ, đúng rồi đó.”
Hai đứa trong nhóm thấy thế cười vào mặt thằng Dũng, vừa mới nhe răng xong đã bị Dung vả cho mỗi đứa một cái:
“Hai ông có hơn gì người ta đâu mà cười? Dũng tập vậy là nhanh hơn hai ông nhiều rồi đó, nhớ lại xem ngày đầu tiên mình tập ra sao?”
“Sao bà đanh đá thế? Đã ăn nhiều còn khó tính nữa?”
Đây không phải đang chửi Dung béo thì là gì? Dung nghe xong lập tức tung một cước, rượt tên kia chạy vòng vòng quanh vườn nhà Tâm.
Dũng đứng ở chỗ đó, lặp lại động tác vừa được dạy, rất là chăm chú. Ngày trước cậu cũng từng tham gia mấy nhóm nhảy, nhưng lâu rồi không còn động đến nên các khớp xương có vẻ bị cứng hơn nhiều.
Buổi chiều không còn nắng gắt, bầu trời và những đám mây nơi xa bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, còn nhìn thấy cả đám chim nhỏ vỗ cánh bay qua ngọn cây.
Nơi Tâm sống cũng là thành phố, nhưng không phải một thành phố nhộn nhịp phát triển, mà còn đang trong thời gian khai phá. Cô hy vọng nơi này sẽ mãi như thế, đừng biến thành những phố thị đầy ắp xe cộ và các tòa nhà cao tầng.
Cô yêu thiên nhiên lắm, muốn giữ mãi cảm giác thoải mái khi ngồi trước thềm nhà đón gió chiều như thế này thôi.
Đối diện nhà Tâm có một dàn hoa râm bụt đỏ tươi, phần đất bên đấy khá rộng, cũng của nhà cô, bố mua sau mấy năm làm vụng vất vả, rồi bảo để sau này nếu lên giá thì bán, nên giờ trồng tạm đám cây cho mát.
Mẹ thì bảo, chừa miếng đất cho vợ chồng anh hai, hoặc là nếu cô muốn bắt rể, thì chừa cho cô. Nói chung bố mẹ đi làm kiếm tiền chỉ mong con cái sống vui vẻ, hạnh phúc, dù khổ cực vẫn sẽ mỉm cười, không than vẫn gì nhiều.
Mấy tiệm cà phê của mẹ bây giờ phát đạt quá, chắc miếng đất đối diện sẽ không phải bán đi đâu.
Trí thấy Tâm không nói gì, ở bên cạnh cũng im lặng theo, mắt cứ nhìn cô mãi.
Tâm đi học luôn cột tóc thành một chụm, rất ít khi để tóc xõa xuống như thế này. Mấy lọn tóc mỏng và mượt