Vũ Lăng cũng không có lý do gì mà từ chối:
"Vậy, ăn nhanh lên, tôi cho cô xem vài thứ!"
"Thật sao?" Tô Dĩ An sung sướng reo lên, nhanh chóng cắm mặt vào tô mì, ăn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cứ nghĩ anh ta sẽ đưa cô tới đâu, ai ngờ anh lại đưa cô về nhà anh ta.
Tô Dĩ An nhăn mày:
"Không phải anh lại đang giở trò gì chứ?"
Vũ Lăng cười khẩy, giọng nói tỏ rõ chút hờn dỗi:
"Cô nói thế làm tôi hơi tự ái đấy!"
Tô Dĩ An đành im lặng.
Lần thứ hai bước vào nhà Vũ Lăng, cảm giác vẫn chẳng khác gì một người lần đầu bước vào biệt thự cao sang.
Một mình vào nhà con trai, Tô Dĩ An cũng phải bật mức đề phòng lên tối đa.
Vũ Lăng lại dẫn cô vào phòng mình.
Tô Dĩ An đứng im như tượng ngoài cửa, không chịu bước vào, mặt mày còn vô vùng khó tả mà nhìn anh:
"Anh đây không phải đang lừa tôi đó chứ?"
Vũ Lăng cũng phải thở dài bất lực:
"Chẳng lẽ trong đầu cô, tôi chỉ là một tên lưu manh thôi hay sao?"
Vừa nói, anh vừa đi về phía Tô Dĩ An, đẩy cô vào trong phòng, đưa cô tới trước bàn làm việc của mình.
"A..."
Trước mắt Tô Dĩ An là những đồ vật nhỏ nhỏ, xinh xinh được đặt ở một góc bàn.
Một quả cầu tuyết được làm bằng thủy tinh, bên trong là một cặp đôi đang khiêu vũ.
Quay sang nhìn Vũ Lăng, lại quay sang nhìn quả cầu tuyết, thật chẳng cân xứng chút nào.
Tô Dĩ An nhăn mày:
"Anh cũng có gu thẩm mỹ lạ quá nhỉ?"
Ai mà ngờ được Vũ Lăng cũng "sến súa" thế này cơ chứ!
Vũ Lăng lại vô cùng bình thản mà trả lời: "Quà giáng sinh cô tặng tôi đấy!"
Dường như vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Tô Dĩ An vẫn hùa theo:
"Thì ra là quà giáng sinh! Người chọn cũng thật có mắt, nếu là con gái, khác gì tỏ tình gián tiếp...chứ...Cái gì? Anh bảo ai tặng anh?"
Vũ Lăng cười khẩy, mọi câu nói cô vừa nói ra, anh đều nhớ như in từng câu một.
Mặt mày Tô Dĩ An như hóa đá, vội vàng cầm quả cầu tuyết, nhìn chằm chằm:
"Không thể tin được, là mình tặng cho anh ta sao? Sao lại đi tặng anh ta cái này cơ chứ?"
Vữ Lăng không biết bao giờ sát lại gần cô:
"Không sao! Tôi rất thích nó!"
"...Tránh xa tôi ra đi!"
Hơi thở đều đều của anh ta, mùi hương của anh ta, cô đều có thể cảm nhận được hết.
Gần quá! Áp lực chết cô!
Nhưng mà quả thực, nhìn quả cầu tuyết càng lâu, cô lại thấy quen thuộc đến lạ.
Kể cả bây giờ, khi Vũ Lăng tiến tới gần cô, cô cũng không thấy ghét bỏ, xa lánh anh một chút nào.
Thậm chí tim cô còn đập liên tục trong lồng ngực.
Không phải! Sát nhau thế nào, ai mà chẳng hồi hộp cơ chứ? Tim đập nhanh là chuyện bình thường mà thôi.
Vũ Lăng vẫn không can tâm: "Cô vẫn chưa nhớ ra?"
"Thật xin lỗi anh! Tôi vẫn chưa nhớ ra được gì!"
Đến mức này rồi...
Chẳng lẽ anh lại phải dùng tới "cái đó"?
Vũ Lăng thở dài, chầm chậm rút điện thoại ra.
Điều này có hơi tàn nhẫn, nhưng biết làm sao được.
Để Tô Dĩ An có thể khôi phục trí nhớ, cho dù là