Cũng lúc đó, ở bệnh viện lại vô cùng im lặng.
Hơn nửa đêm, tất cả đều đã đi ngủ, hiếm lắm mới thấy một bác bảo vệ đi ngang qua kiểm tra.
Vũ Dương vẫn chưa ngủ, cậu vẫn ngồi bên cạnh Giang Tình, nắm chặt lấy tay cô, dường như cậu sợ chỉ cần cậu rời mắt khỏi Giang Tình một chút thôi, cô nhóc sẽ có chuyện.
Chỉ là một vụ tai nạn, tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh cơ chứ?
Giang Tình được Vũ Lăng trả tiền viện phí, thành ra được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt, một mình cô một phòng.
"Mày tỉnh lại được không vậy? Tao xin mày!" Giọng Vũ Dương buồn rười rượi, cho dù có thức trắng đêm đối với cậu cũng không sao, cậu chỉ cần Giang Tình tỉnh lại mà thôi.
Giang Hạ Sơ cũng bảo cô ở lại chăm sóc Giang Tình, cậu về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng Vũ Dương nhất quyết không chịu.
Là cậu gây ra tai nạn này cho Giang Tình, cô ấy khốn khổ đến như thế, chăm sóc cô vài đêm thì có là gì?
Du Hạc vẫn chưa ngủ, anh dùng đèn trên điện thoại, đi dọc hành lang tới phòng của Giang Tình.
Cứ ngỡ là Giang Hạ Sơ chăm sóc cho cô nhóc, ai ngờ lại là Giang Tình.
Hơn nữa cậu còn chưa ngủ, điều đó khiến anh bất ngờ vô cùng.
Vũ Dương thế mà cũng có lúc lo lắng cho một người như thến này.
Du Hạc vốn không phải người giàu kinh nghiệm trong yêu đương, thậm chí anh còn chưa có nổi một mối tình bắt vai, thế nhưng, chỉ cần nhìn qua những hành động của Vũ Dương, anh cũng biết trong lòng cậu đã có chút rung rinh, chỉ là cậu vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Trước đây anh nghe Vũ Lăng kể lại rằng, hồi đó Vũ Dương thích Tô Dĩ An đến chết đi sống lại, thậm chí còn suýt chút nữa thì giữa hai anh em xảy ra mâu thuẫn.
Có lẽ Vũ Dương tới tận bây giờ vẫn nghĩ mình còn thích Tô Dĩ An.
Haiz, tính ra, đường tình duyên của hai anh em nhà họ Vũ kia cũng gian nan phải biết.
[...]
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, ánh nắng rọi vào bên trong phòng, Giang Tình khẽ nhíu mày, con mắt từ từ mở ra, hơi chói, chưa thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Nhưng cái mùi thuốc sát trùng cứ quanh quẩn xung quanh cô lại khiến Giang Tình thấy khó chịu.
Đúng rồi, cô bị tai nạn!
Nhưng rồi sau đó thế nào, cô hoàn toàn không hề hay biết!
Cô chỉ biết, hiện tại, bàn tay mình đang được ai đó nắm chặt...
"Vũ..." Giang Tình giật mình thốt lên, nhưng rồi vội vàng lấy tay kia che miệng.
Vũ Dương nằm gục xuống bên cạnh giường của cô, ngủ ngon lành, nhưng con mắt vẫn khẽ nhíu lại, như thể cậu vừa gặp ác mộng vậy.
Cái khuôn mặt anh tuấn lúc đang ngủ này...bảo sao cô lại không thích tên này được cơ chứ?
Nhưng nhớ lại hôm đó, cô lại rùng mình mà rụt tay lại, thậm chí còn có chút sợ Vũ Dương, vội vàng co rúm người lại, xích ra xa.
Vũ Dương cũng vì thế mà bị làm giật mình, ngái ngủ mà tỉnh dậy.
"Sao...Sao lại..." Hai con mắt của Giang Tình trắng dã, ôm