Mọi người xung quanh ai cũng phải sởn da gà vì những tình cảnh vừa xảy ra trước mắt.
Tô Dĩ An, tất nhiên ai cũng biết, vì ngay từ ngày đầu tới làm việc, cô đã là một gương mặt vô cùng sáng giá rồi.
Khổ nỗi chưa có ai trông thấy cô thân thiết với bất kì người đàn ông nào, thành ra ai cũng nghĩ cô sống theo chủ nghĩa độc thân.
Rồi tình cảnh thế nào lại xuất hiện một Khước Thần.
Hành động và lời nói của anh ta lại khiến Tô Dĩ An cô không khác gì một "kẻ đào mỏ".
"Hóa ra Tô Dĩ An cũng đã có bạn trai!"
"Không phải nhìn anh ta quá đáng thương sao? Nhìn qua cũng ưa nhìn đấy, phải chạy tới tận đây, hẳn phải quan tâm Tô Dĩ An đến mức nào!"
Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán nhỏ to, đủ để khiến cô cũng phải nghe thấy.
Hay quá, Khước Thần.
Cái hành động làm loạn nơi làm việc của anh ta, chỉ trong nháy mắt liền được tẩy sạch, bao nhiêu tội lỗi lại đổ hết lên người cô.
Tô Dĩ An hít một hơi thật sâu, cố để không phát ra những từ chửi thề.
Từ nãy đến giờ cô chỉ toàn lựa những lời nhỏ nhẹ nói chuyện với anh ta, nhưng có vẻ anh ta chỉ thích bạo lực rồi.
Trước mắt cô không còn là một Khước Thần dịu dàng, luôn che chở, quan tâm cô như trước đây nữa rồi.
Có lẽ cô đoán đúng, vì cô bỗng nhiên ghét bỏ anh, nên anh sinh hận.
Nhưng vì sao chứ? Trên đời này đâu thiếu gì phụ nữ?
Hoắc Thừa Ân cắn môi, rốt cuộc thì Vũ Lăng đang ở phương nảo phương nào?
"Rốt cuộc thì anh làm loạn đủ chưa?" Cô đỡ trán, lộ rõ sự mệt mỏi.
"Em còn ghét bỏ anh, anh vẫn sẽ tiếp tục ở đây!" Khước Thần vô cùng cứng nhắc.
Anh ta hành động như một đứa con nít vậy.
Người ngoài nhìn vào, lại đều đồng cảm cho anh ta.
"Nếu em không cẩn thận, có khi cái mạng này cũng không giữ được nữa rồi.
Anh còn bảo em tha thứ cho anh?" Tô Dĩ An chau mày, vô cùng điềm tĩnh.
Cơ bản là cô không muốn công ty thêm loạn.
Đám người hóng biến xung quanh cũng theo tình hình của hai người mà thái độ thay đổi nhanh như chong chóng.
Bọn họ nhìn nhau, có chút tò mò:
"Chuyện gì nghiêm trọng thế? Còn liên quan đến tính mạng cơ à?"
"Chắc không phải Tô Dĩ An đang phóng đại sự việc lên chứ?"
Đối với câu nói của Tô Dĩ An, nó lại khiến Khước Thần chững lại một đoạn.
Anh cắn môi, ngập ngừng hồi lâu.
Cũng bởi thế mà đám đông cũng bắt đầu nghi ngờ Khước Thần.
"Tô Dĩ An! Em cũng phải hiểu cho anh! Em cũng biết anh thích em.
Nhưng nếu anh để em khôi phục lại trí nhớ, em