Chạy vào trường, đám người kia không làm khó cô, ít nhất thì cũng giữ được một mạng.
Ít nhất thì cô cũng có liên quan tới Vũ Lăng, bọn họ có căm ghét cô đến thế nào thì cũng không dám ho he.
Nhưng quả thực, để Vũ Lăng đưa tới trường, áp lực vô cùng lớn.
Đây là lần đầu tiên, mà có lẽ cũng sẽ là lần cuối cùng anh ta chở cô đi học.
Thế mà chỉ mất một khoảng thời gian không lâu, Tô Dĩ An liền được đưa lên "hot search" của diễn đàn trường Hứa Tịch.
Diệp Lục Nghiên vừa tới trường, cũng vội vàng chạy đi tìm Tô Dĩ An.
Cô thở dài, bất lực đỡ trán:
"Đứng top đầu mấy kì thi rồi thì không ai biết mặt! Vừa đi học chung với Vũ Lăng một ngày, lập tức trở thành người nổi tiếng!"
Cuộc sống này đúng là quá đáng sợ!
Diệp Lục Nghiên mặt mày khó tả thành lời.
Cô cũng không biết nên buồn cười hay lo lắng cho cô bạn nữa.
Mặc dù cô cũng rất tích cực ủng hộ Tô Dĩ An đến với Vũ Lăng, nhưng lại trở thành tâm điểm chú ý của cả trường thế này, xem ra cũng không ổn chút nào.
"Vũ Lăng biết chuyện này chưa?"
"Không biết nữa!" Tô Dĩ An thở dài nói, "Tớ nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm tới mấy chuyện này đâu."
Phải rồi, dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Một người như Vũ Lăng thì đâu rảnh rỗi mà đi quan tâm tới mấy chuyện này cơ chứ.
"Nhưng mà..." Tô Dĩ An cầm điện thoại lên, nhìn tấm hình chụp trộm cảnh Vũ Láng cởi mũ cho mình, tủm tỉm cười, "Trông cũng đẹp đôi đó chứ!"
Là Vũ Lăng tự mình cởi mũ cho cô, xem ra cũng có chút ga lăng.
Nhớ lại cảnh đó, Tô Dĩ An lại sướng đến muốn run lên.
Quỷ thần ơi, thật sự không khác gì một đôi.
Mặc dù chỉ được cảm nhận trong một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cô tối nay mất ngủ rồi.
"Nhưng cậu cũng phải cẩn thận đấy!" Diệp Lục Nghiên không an tâm một chút nào, "Vũ Lăng dù sao cũng là người nổi tiếng.
Bỗng nhiên lại dấy lên tin đồn có bạn gái, chắc chắn những cô nàng chết mê chết mệt anh ta cũng không chịu nổi đâu.
E rằng cậu sẽ còn khổ sở dài dài!"
Tô dĩ An hiểu.
Ngay từ khi bước vào trường, cô cũng đã có thể cảm nhận được thứ ma lực vô cùng ghê gớm ấy rồi.
Nhưng biết làm sao được.
Cũng là do họ tự ngộ nhận ra, cô không làm gì sai hết.
[...]
Buổi chiều, không có ca học, cô chạy tức tốc tới quán cà phê, chạy bàn suốt từ 2 giờ chiều cho tới tận khi nhá nhem tối.
Diệp Lục Nghiên hôm nay phải chạy đồ án ở trường.
Diệp Lục Nghiên vốn theo ngành đồ hoạ, thành ra cô nàng ấy cũng nhiều lần như một tên tự kỷ vì mấy bài đồ án lắm.
Kết quả là thiếu mất một người, Tô Dĩ An dường như chạy không ngừng nghỉ suốt cả chiều.
Thế mới nói, suốt hai ngày vừa qua, Diệp Lục Nghiên đã phải làm việc thay cho cô, cậu ấy đã phải vất vả thế nào cơ chứ?
Trời chập choạng tối, khách cũng ra vào đều đều, nhưng ít nhất không còn đông như vào lúc cao điểm nữa.
"Em đã làm việc suốt 2 ca rồi đấy! Em nên nghỉ ngơi đi!" Khước Thần