Tô Dĩ An! Mày là một con nhóc không có nghị lực!
Tô Dĩ An! Ăn uống gì tầm này! Thứ mày cần làm bây giờ là đi mua băng vệ sinh, không phải những món ăn đắt tiền mà ngon lành đó!
Miếng ăn là miếng nhục! Có lẽ nó quá đúng để miêu tả về cô rồi.
Nhưng mà, vùng bụng dưới của cô lại quằn quại lên khiến Tô Dĩ An bất giác ôm lấy.
Có lẽ xếp sau cơn đau như thập tử nhất sinh lúc "vượt cạn" của phụ nữ chính là cơn đau bụng lúc đến ngày đấy.
Tô Dĩ An mặt nhăn nhó như khỉ đột, ôm lấy bụng, chân run run, đau đến mức không còn sức lực mà đứng nữa, ngã xuống đất.
"Tô Dĩ An! Cô làm sao thế?" Vũ Lăng vội vàng chạy tới, đỡ lấy Tô Dĩ An.
Ở đây có quá nhiều người, việc Tô Dĩ An ngã khuỵu xuống đất khiến bao nhiêu người phải để ý.
Kể cả việc Vũ Lăng vội vàng cõng cô trên lưng, đưa tới phòng y tế cũng khiến chủ đề bàn tán của đám người lắm mồm kia thêm sôi nổi.
Hoắc Thừa Ân chỉ biết đen mặt chạy theo.
Diệp Lục Nghiên đã bảo anh phải chăm sóc Tô Dĩ An cho tốt, nếu như bây giờ cô có mệnh hệ gì, Diệp Lục Nghiên sẽ giết chết anh.
Tới phòng y tế, Tô Dĩ An như được cứu sống.
Bác sĩ đưa cho Tô Dĩ An liều thuốc giảm đau.
Uống vào, có đỡ hơn hẳn, nhưng vẫn không thể nói là chấm dứt được cơn đau.
Nhìn hai tên con trai đưa một cô nhóc mặt mày xanh như tàu lá tới, đến cả bác sĩ Tống - bác sĩ của trường Hứa Tịch cũng phải hốt hoảng theo, cứ ngỡ cô có chuyện gì ghê gớm.
Ai ngờ chỉ là bị đau bụng do đến ngày.
Cả hai tên con trai này...có phải là không biết chút gì kiến thức gì về chuyện này không vậy?
Cô Tống lục lục trong tủ, mặt mày vô cùng khó coi:
"Hây dà, ở đây cũng hết băng vệ sinh rồi!"
Ngẫm nghĩ một hồi, cô mới liếc mắt nhìn hai thanh niên lúc nãy đưa Tô Dĩ An tới đây.
Đã lo lắng cho cô nhóc đó đến vậy, có lẽ...đi mua cho cô bé một bịch băng vệ sinh cũng không thành vấn đề đâu đúng không?
"Cô đang nói đùa đúng không?" Cả Hoắc Thừa Ân lẫn Vũ Lăng mặt đen kịt như nhọ nồi.
Đặc biệt là Hoắc Thừa Ân, chuyện này anh không phục!
Diệp Lục Nghiên, anh còn chưa mua được cho cô ấy một bịch nào, thế mà bây giờ lại phải đi mua cho Tô Dĩ An sao?
Thế mà Vũ Lăng vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời khiến Hoắc Thừa Ân phải trố mắt lên nhìn.
Tô Dĩ An mặt mày trắng bệch hẳn ra:
"Không sao đâu ạ! Em tự đi mua cũng được