Ngày ấy cô say bí tỉ, Vũ Lăng đưa cô về nhà, lần này, người đưa anh về sẽ là cô.
Vũ Lăng vốn cao lớn, cô lại nhỏ bé, dìu được từng bước chân của Vũ Lăng vô cùng khó khăn.
Chỉ đi một lúc, trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Chỉ mới đi được một đoạn, anh đã lảo đảo, ngồi phịch xuống, tựa lưng vào tường, không đi nổi nữa.
"Vũ Lăng! Cố lên, em đưa anh về nhà!" Tô Dĩ An lo lằng nói.
Nhưng Vũ Lăng đâu còn tỉnh táo mà có thể hiểu được cô nói gì nữa?
Trước mắt Vũ Lăng, mọi thứ mờ đục, nhòe dần đi.
Người con gái trước mắt anh cũng mờ ảo vô cùng.
Trong thoáng chốc, anh lại nhìn ra khuôn mặt của Mặc Khanh.
Anh run rẩy, giọng có chút khàn, kêu len:
"Mặc...Khanh..."
"Hả?"
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Lăng đã nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô về phía anh, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Anh ôm chặt lấy cô, dường như không để cô chống cự.
Tô Dĩ An sợ hãi, run lên từng hồi, dãy sụa trong vòng tay của Vũ Lăng.
Nhưng cô lại càng dãy dụa, anh lại càng siết chặt hơn.
Vị rượu xen lẫn với mùi cồn cuốn lấy Tô Dĩ An, khiến đầu óc cô cũng bắt đầu choáng váng.
Anh thỏa sức cảm nhận vị ngọt trên đầu môi, hung hăng muốn tiến vào trong khoang miệng.
Nhưng đúng lúc ấy, cô vội đẩy anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh.
Tay cô ôm lấy môi mình, dường như chưa dám tin vào sự thật.
Vũ Lăng...vừa hôn cô?
Nhưng nụ hôn này...lại chẳng sung sướng chút nào.
Ngay trước khi anh cưỡng hôn cô, anh lại gọi tên một cô gái khác.
Sao cô lại đạ lòng đến thế này?
Vũ Lăng rũ rượi, tựa vào tường, ngủ thiếp đi.
Tô Dĩ An nước mắt chực trào ra, nhìn anh, khóc nức nở.
"Vũ Lăng, em là Tô Dĩ An! Không phải Mặc Khanh!"
Lẽ nào trong suy nghĩ của anh, em lại không hề có chút đặc biệt nào hay sao?
Điện thoại của Vũ Lăng sáng lên, là Vũ Dương gọi tới.
Cô cố nén đi những giọt nước mắt, cố để không bị nấc, nghe máy.
"Cô khóc sao?" Vũ Dương lo lắng hỏi khi nghe thấy chất giọng khác lạ của Tô Dĩ An.
"Đâu có! Tại sao cô phải khóc chứ?" Tô Dĩ An chối, "Cô sắp đưa anh ấy về tới nhà rồi, em ra đón nhé!"
Vũ Dương trong lòng thấy bất an vô cùng, nhưng rồi cũng chỉ đành đồng ý.
Cúp máy, cô lại thở dài, ngồi nhìn Vũ Lăng hồi lâu.
Cô lại phát hiện ra, trong điện thoại của Vũ Lăng, màn hình nền điện thoại...lại đặt bức ảnh của cô.
Là bức ảnh mà anh chụp lén lúc nào đó cô không hề hay biết.
"Vũ Lăng! Anh là đồ đáng ghét!"
Cô lại đứng dậy, tiếp tục dìu anh về nhà, cố kìm nước mắt, không để khóc tiếp.
Cho dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng không thể thay thế người con gái tên Mặc Khanh đó được sao?
Nếu như chị ấy vẫn còn sống trên đời này, liệu cô có cơ hội được gần anh như bây giờ không?
Có lẽ...là không.
[…]
Vũ Dương đứng sẵn trước cổng nhà, thấp thỏm không yên.
Lúc đầu cậu bảo để cậu đi đón anh ấy, nhưng