"Hoắc Thừa Ân! Cậu điều tra cho tôi, trong hai năm ở bên Pháp, Tô Dĩ An đã xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Thừa Ân nghe lệnh, nhanh chóng mở máy tính, điều tra thông tin.
Anh vừa làm vừa tranh thủ trêu ghẹo:
"Ông chủ Vũ, đã đón được người ta chưa mà đã đi điều tra người ta thế này?"
Nếu máy bay không có sự cố gì hay muộn giờ, thì bây giờ Tô Dĩ An cũng phải tới nơi rồi chứ.
Thế mà đáp lại anh là một chất giọng không hề vui của Vũ Lăng:
"Cô ấy về với Khước Thần rồi!"
"Phụt!" Hoắc Thừa Ân bị câu nói của anh làm cho sặc cả nước, "Haha, ông chủ Vũ à, người ta đã tuyệt tình với anh đến như vậy rồi sao?"
Vũ Lăng khó chịu nhăn mày.
Nó không hề vui một chút nào.
Tô Dĩ An đã quên sạch anh rồi đấy.
Chưa đầy 5 phút, Hoắc Thừa Ân đã tìm ra được vài thông tin.
Đến cả Hoắc Thừa Ân khi đọc xong cũng có chút bất ngờ:
"Ông chủ Vũ, cậu nghe này, trong thời gian ở Pháp, một năm trước cô ấy bị tai nạn, gây ra chấn thương vùng đầu, thành ra..." Anh dừng lại một lúc, cốt để Vũ Lăng bình tĩnh trở lại, "...Thành ra não của cô ấy bị chấn thương, một phần kí ức trong những thời gian gần đây của cô ấy cũng mất sạch!"
Nghe tới đây, mặt mày Vũ Lăng lại càng trở nên khó coi:
"Mất trí nhớ?"
"Đúng thế!"
Vậy mà lại mất hết sạch toàn bộ ký ức về những quãng thời gian ở đại học, cũng có nghĩa là quãng thời gian mà cô gặp được Vũ Lăng.
Chuyện này không phải quá éo le rồi chứ.
Hoắc Thừa Ân lại có chút ái ngại, nói với anh:
"Bởi thế mà ban nãy cô ấy không nhận ra cậu?"
Vậy xem ra, việc Tô Dĩ An về với Khước Thần cũng chẳng có gì lạ.
Hai người bọn họ chơi với nhau từ thủa còn bé tí, Tô Dĩ An sao có thể quên được.
Nhưng Hoắc Thừa Ân lại tìm được tin mới:
"Nhưng cậu vẫn còn cơ hội đấy, ông chủ Vũ!"
Anh lướt lướt tập hồ sơ của Tô Dĩ An, đúng là học bá, đến cả hồ sơ cũng đẹp như vậy, thành tích vô cùng đáng nể.
"Cô ấy đang có ý định xin việc vào Mộc Lưu đấy! Cậu ít nhất vẫn còn cơ hội!"
[…]
Quả thực, vài ngày sau, Tô Dĩ An đã tới xin việc.
Nhìn tập hồ sơ của cô, lại thêm những thành tích học tập vô cùng đáng nể, lại còn vừa học ở Pháp về, nhà phỏng vấn ai mà chẳng ưng.
Tô Dĩ An lại còn vô cùng xinh đẹp, ngày đầu tiên cô bước vào Mộc Lưu, sắc đẹp của cô đến cả con gái cũng phải ngưỡng mộ.
Thời gian cô phỏng vấn như gần nửa tiếng đồng hồ.
Những người chờ tới lượt ở bên ngoài cũng phải nơm nớp lo sợ.
Cô phỏng vấn lâu đến thế, là do họ đã ưng ý về cô mà muốn hỏi thêm vài điều, hay là đang muốn chất vấn cô?
Đến khi Tô Dĩ An bước ra, ai cũng câm nín, không dám nói gì.
Bước ra khỏi Mộc Lưu, trái tim Tô Dĩ An vẫn chưa hết đập thình thình.
Hồi hộp chết cô rồi! Chỉ mong từ