Một vị thư ký ngồi trước cửa phòng, trông thấy Tô Dĩ An, anh nhanh chóng đứng dậy:
"Cô là Tô Dĩ An?"
Cô nhanh chóng tiến tới chỗ anh thư ký, gật đầu đáp lại:
"Vâng ạ!"
Đến cả thư ký cũng phải ồ lên một cái.
Quả nhiên là người mà Vũ tổng ưu ái gặp riêng, khí sắc hơn người, chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể trông thấy cả một vẻ đẹp tri thức ngời ngời.
Chỉ đến khi có lệnh của Vũ Lăng, anh ta mới mở cửa cho cô đi vào bên trong.
Bên trong, một căn phòng phải nói là quá ư sang trọng.
Nội thất hiện đại đến ghê người, thậm chí cô còn suýt chút nữa thì bị choáng ngợp.
Trong phòng, một người con trai ngồi trên bàn làm việc, vô cùng chăm chú, nghiêm túc.
Đến khi cô bước vào, anh mới rời mắt khỏi máy tính, nhìn Tô Dĩ An.
Cuối cùng anh cũng được trông thấy cô lần nữa.
Tô Dĩ An! Thật sự là cô đã quên anh thật rồi.
Tô Dĩ An vô cùng nhã nhặn, cúi người:
"Vũ tổng, chào anh! Tôi là Tô Dĩ An!"
Nhưng khoan đã...hình như có gì đó sai sai...
Sao nhìn mặt vị Vũ tổng này...có chút quen quen...
A! Ở sân bay!
Tô Dĩ An giật mình, theo phản xạ đưa tay lên miệng, biểu cảm không thể thốt thành lời.
Ách! Có cần phải trùng hợp đến thế không?
Anh bước ra khỏi nơi làm việc, đi tới bộ sô pha tiếp khách, mời cô ngồi xuống.
Mặc dù trong lòng Tô Dĩ An vẫn còn bất ngờ và có chút rối bời, nhưng cô vẫn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh mà ngồi xuống đối diện anh ta.
"Cô nghĩ...chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Vũ Lăng cất giọng hỏi.
"..." Câu này làm gì có trong mấy câu phỏng vấn?
Hơn nữa, không phải cả hai mới gặp nhau ở sân bay à? Vũ tổng, anh dễ quên mặt người ta đến thế sao?
"Dạ, chúng ta đã từng gặp nhau ở sân bay.
Vài ngày trước, anh không nhớ sao?"
Thế mà lời đáp lại của Vũ Lăng lại khiến cô một phen bấn loạn:
"Vậy còn trước đó?"
"..." Trong lòng Tô Dĩ An muốn chửi thề lắm rồi.
Trước đó là cái quỷ gì? Trước đây cô từng gặp anh ta hả?
Mồ hôi mô kê của Tô Dĩ An chảy ròng ròng, cô gượng cười, nhìn anh:
"Vũ tổng à, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu ở sân bay thôi! Tôi không nhớ trước đây đã từng gặp anh!"
"Vậy sao?" Vũ Lăng đáp lại, trong chất giọng có chút thất vọng.
Anh không nói chuyện linh tinh nữa, nhanh chóng chuyển đề tài, đi vào trọng tâm công việc.
Lúc chuẩn bị tới đây, cô không nghĩ chỉ mới vào làm đã có thể một chân tiến bước lên cao.
Thế mà cô không thể ngờ, Vũ Lăng liền cho cô làm phiên dịch viên của anh ta.
Nói chính xác hơn, chính là đi phiên dịch cho anh ta trong nhiều buổi gặp mặt quan trọng khác nhau.
Anh ta lại có thể tin tưởng một người không có nổi chút kinh nghiệm nào như cô hay sao?
"Vũ tổng, anh không sợ tôi sẽ làm hỏng nhiều dự án quan trọng của anh sao?" Tô Dĩ An dè dặt hỏi.
Vũ Lăng vẫn vô cùng ung dung mà đáp lại:
"Tôi tin tưởng cô!"
"..." Thật không thể tin được!
Bên ngoài, chẳng biết nghe phong phanh ở đâu việc Tô Dĩ An được Vũ Lăng cho làm phiên dịch viên chính thức, không chỉ