Gọi cho Vũ Dương xong, Hoắc Thừa Ân mới thấy sai sai...
"Tiêu rồi! Sao mình lại quên mất thằng nhóc đó cũng thích Tô Dĩ An cơ chứ? Lỡ như nó trông thấy hai người bọn họ...!Ây da, thật không dám tưởng tượng mà!"
Hoắc Thừa Ân ôm đầu, không dám ngẩng cổ lên nhìn đời nữa.
Phen này anh tiêu đời chắc rồi.
Vũ Lăng à, tớ chỉ muốn tốt cho cậu! Có chuyện gì xảy ra cũng chỉ là sự cố! Cậu đừng hận tớ!
[…]
Đứng trước cổng nhà Vũ Lăng, Vũ Dương khoanh tay trước ngực, mặt khó chịu nhăn lại.
Vũ Lăng từ khi nào đã tha hóa đến mức ngủ quên không dậy đi làm vậy?
Cũng may là cậu cũng có chìa khóa nhà anh, còn có thể dễ dàng đi vào bên trong.
"Vũ Lăng! Anh dậy chưa đấy?" Vũ Dương vừa lớn tiếng hỏi, vừa đi vào bên trong.
Đập vào mắt cậu là một người đàn ông ngủ rất tùy tiện trên ghế sô pha, trông kham khổ vô cùng.
"Chuyện gì thế này? Có giường sao lại không nằm?" Vũ Dương bật lực tự hỏi, chưa vội đánh thức anh, cậu đi nhanh vào trong phòng ngủ.
Tiếng động của Vũ Dương lại khiến Vũ Lăng nhanh chóng tỉnh dậy.
Anh rũ rượi ngồi trên ghế sô pha, dường như vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của Vũ Dương.
Chỉ cho tới khi cậu bước vào trong phòng ngủ, anh mới trông thấy Vũ Dương.
Nó lại đang đi vào phòng ngủ!
"Vũ Dương! Sao em lại tới đây?" Vũ Lăng vội vàng đứng dậy, đuổi theo Vũ Dương vào trong phòng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Vũ Dương đứng sững người trước cửa phòng, con mắt trắng dã nhìn về phía giường.
Một người con gái đang ngủ say giấc, yên bình đến mức khiến lòng Vũ Dương có chút chua chát.
"Hai người ở với nhau cả đêm?" Cậu quay sang nhìn Vũ Lăng, con mắt dò xét.
Trong thâm tâm, cậu thật sự chỉ mong Vũ Lăng hay chối bỏ cái câu hỏi đấy.
Cậu không dám tin, cả hai đã tới mức này.
Mặc dù đã dặn lòng sẽ không còn lưu luyến gì Tô Dĩ An nữa, nhưng trông thấy cảnh tượng này, cậu cũng xót xa vô cùng.
"Chỉ là chuyện bất đắc dĩ! Bọn anh chưa xảy ra chuyện gì cả!" Vũ Lăng thở dài.
Câu trả lời cũng chỉ có vậy, Vũ Dương không chịu chấp nhận cũng đành chịu.
"Chưa có chuyện gì sao?" Vũ Dương thở dài, quay lưng bỏ đi.
"Dù sao việc của em tới đây cũng chỉ để đánh thức anh dậy.
Còn những việc khác, xem như em chưa nhìn thấy gì đi!"
"Vũ Dương!"
Bóng lưng cậu một mình rời đi.
Chỉ nhìn tấm lưng rộng của Vũ Dương, Vũ Lăng cũng phần nào đoán được tâm trạng của nó.
Quả thực, nhìn bộ dạng của Tô Dĩ An trên giường, không ai dám tin là đêm qua cả hai không có chuyện gì xảy ra.
Quần áo xộc xệch, thậm chí còn tháo vài chiếc cúc phía dưới, để lộ vùng bụng trắng ngần.
Đã vậy cái dáng nằm cũng không thể...xấu hơn...
Đồng hồ đã điểm lên 9 tiếng, thế mà cả hai đã ngủ li bì tới tận 9 giờ sáng.
Tô