Tô Dĩ An đỏ ửng mặt lên, vội phản bác:
"Anh ấy không phải bạn trai của cháu đâu ạ! Anh ấy là..." Cô quay sang nhìn Vũ Lăng, mặc dù anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không thèm quan tâm, thế nhưng nhìn điệu bộ của anh thì cô cũng biết chắc anh đang rất muốn được nghe câu trả lời của cô, "...Anh ấy là sếp của cháu!"
Mi tâm Vũ Lăng nổi mấy vạch đen.
Chỉ là sếp thôi à?
Tô Dĩ An, cô có tàn nhẫn quá không vậy?
[…]
Mặc dù ở thành phố Vạn An, nhưng nhà của cô lại ở thôn quê thuộc địa phận của thành phố.
Về tới nhà, Tô Dĩ An như một cơn gió chạy như bay vào trong nhà, miệng không quên gọi bố mẹ.
Vũ Lăng đi theo phía sau, nhìn xung quanh, ngắm nghía ngôi nhà.
Nhà của Tô Dĩ An quả thực rất đơn sơ, không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Chỉ có thể xếp vào hạng khá giả.
Ông bà Tô nghe thấy tiếng con gái, mừng rỡ chạy ra.
Cô không báo trước cho họ biết, vì cô muốn giành cho hai người chút bất ngờ.
Đúng là họ đã bất ngờ đến mức mặt mày sung sướng cực độ.
"Con gái, về nhà sao không báo bố mẹ một tiếng, còn tranh thủ đi làm thịt gà!"
Rất nhanh chóng, cả hai người đều phát hiện ra có thêm một người đang đứng phía sau.
Còn ai khác ngoài Vũ Lăng.
Ngay từ khi hai ông bà Tô chạy ra, người mà anh chú ý đầu tiên chính là ông Tô.
Bảo sao Tô Dĩ An lại giỏi võ đến thế, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết ông là một dân nhà võ chính hiệu.
To lớn sừng sững, bắp cơ cuồn cuộn, đối với người thân thỉ không khác gì một điểm tựa vững chắc, vô cùng an toàn.
Ngược lại, đối với người ngoài, nhìn vào chỉ biết sợ vỡ mật.
Chưa cần biết anb là ai, vừa trông thấy anh, bà Tô đã vội vàng chạy tới:
"Chao ôi! Tô Dĩ An, con quen với một người đẹp trai thế này, quả là phúc ba đời!"
Mặt mày Tô Dĩ An cũng méo xệch cả ra.
Cô chỉ biết gượng cười mà đáp lại mẹ.
Ôi! Khách tới nhà chơi, còn không mời vào nhà, còn tíu tít lấy người ta mà khen đẹp trai!
Cuối cùng, cô lại trở thành người đón tiếp anh vào trong nhà.
Đối với một người sống trong nhà cao cửa rộng, có lẽ đối với Vũ Lăng nhà cô chỉ bé bằng lỗ mũi.
Nhưng thấy anh không có ý kiến gì, cô cũng có chút yên tâm.
Bố cô lại là người đón tiếp anh nồng hậu nhất.
Nhìn bề ngoài có vẻ ghê gớm vậy, nhưng thật ra lại rất hiếu khách.
Chỉ ngồi nói chuyện một hồi, Vũ Lăng đã không còn cảm thấy e dè người đàn ông to cao vạm vỡ trước mặt.
Tô Dĩ An và mẹ thi nhau vào bếp soạn đồ đón khách.
Bao nhiêu món ngon được bày lên để mời Vũ Lăng.
Dù sao cũng là ông chủ, đón tiếp nồng hậu cũng là lẽ thường.
Bà Tô kéo Tô Dĩ An vào một góc, thầm thì:
"Ông chủ tốt bụng mà lần trước con nói đó hả?"
Tô Dĩ An chỉ biết gượng cười:
"Vâng...vâng ạ!"
Ánh mắt của bà Tô vô cùng hài lòng.
Một