Buổi tối gió thổi lồng lộng, thổi vào từng khóm cây nghe xào xạc.
Nơi cô ở còn có nhiều bãi đất trống, cách đó không xa lại có một cánh đồng lớn, ban đêm nghe tiếng ếch nhái kêu văng vẳng trong không gian, tâm hồn cũng có chút thư thả.
Đã lâu rồi cô không được chứng kiến lại những buổi đêm tuyệt đẹp như thế này.
Bởi vậy mà cô muốn ngồi thật lâu, nếu có thể, cô muốn ngồi tới tận sáng.
Vậy mà cô mới ngồi chưa được bao lâu, sau lưng cô lại có tiếng chân người.
"Vũ tổng, anh chưa ngủ sao?"
Bóng dáng người con trai quen thuộc xuất hiện trước mắt Tô Dĩ An khiến cô không khỏi bất ngờ.
Cô biết anh ta là người thức khuya dậy sớm, nhưng cả ngày hôm nay anh ta đã phải làm việc rất nhiều, lẽ nào lại không có chút mệt mỏi?
"Lạ giường, nên tôi hơi khó ngủ!" Vũ Lăng trả lời, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, nhắm mắt thưởng thức gió trời.
Ở quê quả thực rất yên bình, khác xa với thành phố.
"Chắc giường cứng quá đúng không? Xin lỗi anh nhé, tôi chưa kịp chuẩn bị nệm êm cho anh!"
Vũ Lăng lắc đầu:
"Không sao! Người nhà của cô cũng đã đối với tôi rất tốt! Tôi rất biết ơn!"
Nghe thế, trong lòng Tô Dĩ An cũng có chút sung sướng.
Ít nhất thì cũng khiến ông chủ hài lòng rồi.
Lúc đầu cô cứ ngỡ anh ta chỉ quen sống trong nhung lụa, khi tới nhà cô sẽ không quen với cuộc sống nơi đây, thế mà cuối cùng, có khi nếu đổi lại là cô, anh còn hòa nhập nhanh hơn cả cô.
Cả không gian tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhỏ bé của ánh trăng.
Bóng hai người ngồi trên bục ngẩng đầu lên nhìn trời in lên trên mặt đất, vô cùng tĩnh lặng, vô cùng yên bình.
Không hiểu sao khi được ngồi hóng mát cùng Vũ Lăng, cô lại thấy yên bình, an toàn đến lạ.
"Tôi..." Tô Dĩ An cất giọng, nhưng rồi lại thu về, không nói tiếp.
Bỗng nhiên cái suy nghĩ, về quãng thời gian mà cô quên đi đó...liệu cô có nên hỏi Vũ Lăng? Dù sao anh ta cũng có chút quen biết với cô từ trước mà, không phải sao? Đợi Diệp Lục Nghiên về, e là còn khá lâu.
Điều đó cũng khiến Vũ Lăng phải tò mò, gặng hỏi cô cho bằng được.
"Về chuyện ba năm trước...có phải anh biết gì đó về tôi không?"
"..." Sao bỗng nhiên lại...
Tô Dĩ An không dám nhìn thẳng vào mặt anh, vội lảng sang chỗ khác, tiếp tục kể:
"Một năm trước, lúc còn ở Pháp, tôi bị tai nạn, nên một phần kí ức bị mất đi.
Ai cũng bảo quãng thời gian đó không có gì đặc biệt nên tôi cũng đã từng không quan tâm đến.
Nhưng dạo gần đây...tôi lại có chút tò mò..."
"Tại sao cô lại tò mò?"
Tô Dĩ An bật cười, quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Vì tôi nghĩ nó có liên quan gì đó tới anh và cậu em trai của anh!"
Thật sự là như thế!