"Đó là gì?" Vũ Lăng chau mày.
"Tôi không biết!"
"..." Cậu có thể đáng tin hơn một chút được không?
Hoắc Thừa Ân thở dài, có chút bất đắc dĩ:
"Nhìn qua ảnh thì cũng khó mà đoán được là thuốc gì.
Hơn nữa loại thuốc này Tô Dĩ An lúc nào cũng mang theo bên người, chắc đây là lần duy nhất cô ấy để quên thuốc ở nơi làm việc."
Thật sự khiến người ta phải tò mò, rốt cuộc loại thuốc đó là gì?
Hoắc Thừa Ân lại hỏi tiếp:
"Không phải hôm trước cậu thức nguyên đêm để điều tra chuyện này sao? Thế nào rồi?"
"Không có tin tức gì cả!" Vũ Lăng chau mày.
Mặc dù anh dùng hết mọi mối quan hệ của mình để có thể nói chuyện trực tiếp với vị bác sĩ đã từng phẫu thuật cho cô, nhưng ông cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Bác sĩ bảo, tai nạn của Tô Dĩ An mặc dù khá nặng, nhưng vết thương vùng đầu lại không nặng đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục được trí nhớ.
"Cậu có nghĩ có người nhúng tay vào không?" Hoắc Thừa Ân khoanh tay, mặt mày có chút khó coi.
Liên quan đến mấy thứ này thật khiến người ta đau đầu.
Tất nhiên Vũ Lăng cũng có nghĩ tới vấn đề này.
Anh cũng từng nghi ngờ Khước Thần, nhưng anh vẫn không muốn tin anh ta lại can thiệp tới việc khôi phục trí nhớ của Tô Dĩ An.
Mặc dù Khước Thần vẫn có động cơ.
Vì trong khoảng thời gian đó Tô Dĩ An đã chết mê chệt mệt Vũ Lăng đến mức nào.
Đối với một người âm thầm đơn phương cô ấy suốt mấy năm trời thì việc cô không nhớ lại được mọi chuyện lại khiến anh ta thoải mái hơn.
Mi tâm Vũ Lăng tối sầm lại.
Anh chỉ mong thuốc mà Tô Dĩ An thường uống không phải là thuốc gì có hại.
[…]
Chiều muộn, mọi người ở công ty cũng về hết, Hoắc Thừa Ân cũng vừa xong việc đã phóng như bay ra ngoài, bởi vì Diệp Lục Nghiên chuẩn bị về tới nơi.
Tô Dĩ An cũng vì thế mà vội vàng làm hết công việc của mình, cố để không phải tăng ca, rồi cũng theo Hoắc Thừa Ân phóng tới sân bay.
"Tô Dĩ An à! Có gì cô nhớ nói là cô chủ động đi cùng tôi đó nhé! Nếu không chắc chắn ông chủ Vũ kia sẽ không tha cho tôi đâu!" Hoắc Thừa Ân vừa lái xe vừa nói.
Con người lúc yêu đúng là không có ai bình thường.
Thậm chí dạo gần đây tên đó còn ghen với cả anh cơ mà.
Dù gì đi chăng nữa thì Hoắc Thừa Ân đây cũng có bạn gái rồi nhé! Không biết ngoại tình là gì đâu! Hơn nữa ai dám cả gan động vào người của cậu ta cơ chứ.
Tô Dĩ An bật cười thành tiếng.
Hai người là bạn thân, mà xem ra Hoắc Thừa Ân tính cách vui vẻ hơn Vũ Lăng rất nhiều.
Nói ra thì thật phũ phàng, nhưng anh ta không khác gì cá chết trôi sông vậy.
Háo hức tới sân bay, còn cứ ngỡ đã muộn.
Ai ngờ tới nơi mới biết tin chuyến bay bị delay.
Rốt cuộc, cả hai đành ngồi chờ gần nửa tiếng đồng hồ.
Tô Dĩ An đành lục lục túi, lôi thuốc ra uống.
Đúng là ông trời có mắt, chính lúc chiều còn đang tò mò về loại thuốc này, tối đến