Giang Hạ vốn đứng sau cửa, cửa chính đột nhiên mở ra, thiếu chút nữa đụng vào chán cô, theo bản năng cô lui về phía sau.
Mà Trình Dật Tu ở sau lưng cô, lúc cô lui về phía sau đụng vào anh, còn dẫm lên dép anh. Dép vốn không vừa chân, anh bị buộc lui về phía sau, dép từ chân tuột ra, vì vậy chân trần giẫm lên sàn nhà bóng loáng.
“Két” một tiếng, Trình Dật Tu trượt chân, mà Giang Hạ cũng bị anh trượt chân làm té, mông ngồi lên eo anh.
“A!” Trình Dật Tu kêu lên thảm thiết, trên mặt lập tức trắng bệch.
Giang Hạ vội vàng bò dậy, “Anh có sao không? Thực xin lỗi thực xin lỗi, có phải tôi đè lên anh…” Lời còn chưa dứt, cô trông thấy hai tay anh che hạ bộ.
Giang Hạ lại ngu ngốc, cũng biết chỗ đó của đàn ông yếu ớt nhất, nhưng mà vừa rồi cô đột nhiên ngồi xuống mạnh…
Trình Dật Tu đau đầu đầy mồ hôi, cắn răng nói ra: “Đỡ tôi đứng lên.”
“Cái gì?” giọng nói quá nhỏ, Giang Hạ không nghe rõ, tiến đến bên anh hỏi.
“Đỡ tôi đứng lên!”
“A a!”
Cô vội vàng nâng bả vai anh, muốn đỡ anh đứng lên. Nhưng mà anh quá nặng, đỡ không được.
Trình Dật Tu chỉ có thể ấn bả vai cô mượn lực, miễn cưỡng bò dậy.
Nhìn vẻ mặt anh đau đớn, Giang Hạ bối rối nói: “Đầu bếp Trình, tôi thực sự không cố ý, thực xin lỗi.”
Nếu đè làm anh bị thương, phải làm sao bây giờ?
Trình Dật Tu nhìn vẻ mặt cô lo lắng, nhịn đau an ủi: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”
Ngoài cửa, Hứa Lôi một đêm không về, trừng lớn mắt nhìn một màn trước mắt, sững sờ hỏi: “Các người, đang làm gì thế?”
Trình Dật Tu lườm cô ấy một cái, nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên mở cửa, sao có thể phát sinh chuyện này.
Giang Hạ không đếm xỉa gì tới Hứa Lôi, hỏi Trình Dật Tu: “Có muốn đi bệnh viện không? Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Trình Dật Tu lắc đầu, “Không cần, tôi đi về trước.” Nói xong, chịu đựng đau đớn, bước nhỏ đi tới cửa.
Hứa Lôi nhanh chóng nhường đường, Giang Hạ đuổi theo, “Tôi đỡ anh đi!”
Anh không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô khoát tay, từng bước một đi xuống lầu.
Hứa Lôi hồi phục lại tinh thần, không thể tin chỉ Giang Hạ hỏi: “Hai người, lăn trên giường rồi hả?”
“Lăn cái đầu chị ấy! Trong đầu chị suốt ngày chỉ nghĩ đến giường thôi à?”Giang Hạ tức giận trả lời. “Đều tại chị đột nhiên mở cửa, sớm biết vậy không cho chị chìa khóa dự bị.”
Hứa Lôi cười gian nói: “Ha ha! Trách chị đột nhiên trở về cắt đứt chuyện tốt sao?”
Giang Hạ đi vào phòng vệ sinh đánh răng, nghe vậy tức giận nói: “Chị gái à, chị đừng nói bậy nữa được không?”
“Chị nói bậy lúc nào, chị nhìn hai người, sáng sớm ở chung một phòng, còn quần áo không chỉnh tề, cho dù ai trông thấy cũng nghĩ linh tinh nhé!”
Giang Hạ từ trong gương trừng mắt nhìn cô ấy, “Tối hôm qua mất điện lại có sét đánh, anh ấy chỉ ở cùng em mà thôi.” Lại bổ sung: “Anh ấy ngủ phòng khách…”
Nói còn chưa xong, đột nhiên cô nhìn quần áo mình trong gương.
Trời ạ, lúc cô ngủ đều không mặc áo lót!
Cho nên, từ tối hôm qua đến vừa rồi, cô đều như vậy ở cùng anh một phòng!
“Trời ạ, em không muốn sống nữa!” Vì sao chuyện gì mất mặt đều liên quan đến anh!
“Ha ha ha ha!” Hứa Lôi không đồng tình chút nào cười ha ha.
“Chị còn cười! Đều tại chị, tối hôm qua nhất định phải đi xem phim kinh dị, chính mình thì chạy mất. Chạy thì coi như xong đi, còn cả đêm không về!”
Hứa Lôi chột dạ đổi giày, “Tối hôm qua mưa lớn như vậy, em bảo chị về làm sao?”
Giang Hạ hừ một tiếng, thay xong quần đi xuống lầu. Lúc đến lầu năm gõ cửa, đợi môt lúc lâu không thấy ai mở cửa. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Trình Dật Tu, cũng không có người nhận. Nghĩ thầm không phải là anh đau đến hôn mê bất tỉnh đấy chứ?
Lúc đang do dự có nên đập cửa hay không, điện thoại nhận được tin nhắn: Hôm nay không có bữa sáng, cô tự mình giải quyết nhé.
Giang Hạ trả lời rất nhanh: Đầu bếp Trình anh có sao không? Có muốn tôi giúp anh mua bữa sáng hay không?
Hai phút sau, Trình Dật Tu nhắn lại: Không cần.
Giang Hạ đau khổ nghĩ, có phải anh tức giận hay không? Sao không mở cửa cho cô, cũng không nghe điện thoại của cô.
Sau khi đến khách sạn, Giang Hạ cố ý tìm cơ hội mấy lần đi ra sau bếp, lại không thấy được người. Buổi sáng cô đều không có tâm tư làm việc, buồn bã.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Lôi kéo cô đi dạo phố. Hôm nay nhiệt độ hai mươi sáu hai mươi bảy độ, trên đường các cô gái bắt đầu lộ ra chân dài, mà Giang Hạ còn mặc quần áo dài tay.
Hứa Lôi ghét bỏ nhìn áo sơ mi màu lam nhạt và quần jean. “Em thật sự là lãng phí!”
Giang Hạ không có tâm tình đi dạo phố, bước đi sau lưng Hứa Lôi, “Em lãng phí cái gì?”
“Dáng người em được như vậy mà không lộ ra, bịt kín như vậy làm gì? Giữ lại để làm cơm ăn sao?”
Giang Hạ liếc cô ấy một cái, “Chị nhanh chọn quần áo đi, đừng quản chuyện của em nữa có được không?”
Hứa Lôi đưa cô đến một cửa hàng thường tới. Quần áo nhà này đều đẹp, Hứa Lôi vừa vào liền chẳng quan tâm Giang Hạ, một lần lại một lần vào phòng thay quần áo và đứng trước gương ngắm.
Giang Hạ ngồi ở ghế sô pha đợi, thỉnh thoảng nhìn di động một lát. Do dự có nên gọi cho Trình Dật Tu hỏi thăm hay không.
“Bộ này thế nào?” Hứa Lôi chọn cái váy màu đỏ thãm, thiết kế rất đẹp, vạt dưới xõa tung. Mặc vào vừa xinh đẹp lại không