“Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.”
Giang Hạ nghi ngờ hỏi anh, “Chuyện gì thế?”
Anh đứng lên, tới gần cô vài bước. “Cô nói trước đi có đồng ý hay không.”
Giang Hạ cười ha ha hai tiếng, “Anh không nói chuyện gì, tôi cũng không biết mình có thể làm được hay không.”
“Cô có thể.” Anh khẳng định, dưới chân lại tới gần cô vài bước.
Hai người dựa vào nhau quá gần, Giang Hạ không được tự nhiên lui về phía sau. “Anh cứ nói trước chuyện gì đi đã, có thể giúp được nhất định tôi sẽ giúp.” Dù sao tối hôm qua anh cũng giúp cô.
Anh không lên tiếng, nhìn chằm chằm mắt cô lại tiếp tục đến gần, Giang Hạ tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi sau lưng là bức tường, lui cũng không được nữa.
Cô bối rối, “Đầu bếp Trình, anh…”
Còn chưa nói dứt lời, mặt anh liền phóng đại trước mắt cô, phóng đại, lại phóng đại, cho đến khi môi hai người dán chặt vào nhau.
Giang Hạ trừng lớn mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch vang bên tai cô.
Trình Dật Tu bị cô nhìn không được tự nhiên, đưa tay che mắt cô, tay kia ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào trong ngực mình. Sau đó nghe theo tim mình, hôn sâu hơn.
Khi lưỡi anh đi vào, cô vô ý thức duỗi tay muốn đẩy anh ra. Lại bị ôm chặt hơn, hai tay bị buộc áp vào ngực anh, cảm nhận trái tim anh cũng đập mãnh liệt.
Trong đầu cô hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận da thịt nóng hổi trong lòng bàn tay, cùng hơi thở anh, dần dần mất phương hướng.
Lúc Giang Hạ sắp thở không được, Trình Dật Tu dừng cái hôn này lại. Mặt chôn vào vai cô, hai tay ôm cô chặt hơn. Trong lòng cảm thấy may mắn, còn tốt, phía dưới cuối cùng cũng có phản ứng.
Rốt cuộc Giang Hạ cũng hít thở được không khí, ý thức dần dần trở về. Cảm giác được hai tay anh không an phận vuốt ve trên eo cô, tức giận giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng mà càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
“Sao anh có thể như vậy…” Bởi vì hơi thở không yên ổn, vốn muốn nói lời chỉ trích, lại nói yếu đuối vô lực.
“Thực xin lỗi.” Anh nhẹ nói bên tai cô. “Đây chính là việc muốn em giúp.” Nói xong, tay di chuyển xuống mông cô, ấn cô gần sát mình.
Rất nhanh Giang Hạ cảm giác được khác thường của anh, mặt đỏ sắp nhỏ ra máu, càng thêm giãy giụa rời cái ôm của anh. Liền nghe anh tiếp tục nói: “Ngày hôm qua đi bệnh viện, bác sĩ nói bị thương không nhẹ, rất có thể sau này không thể…”
Giọng nói của anh rất thấp, mang theo ủy khuất. “Em nên biết, là một người đàn ông, chuyện này đối với anh… Rất quan trọng.”
“Vậy anh cũng không thể đối với tôi như vậy.” Giang Hạ cũng rất ủy khuất, thì ra anh dùng cô làm vật thí nghiệm.
Trình Dật Tu ngẩng đầu lên, nhìn mắt cô. “Em tức giận à?”
Giang Hạ quay đầu không để ý tới anh, bị coi là vật thí nghiệm ai có thể vui vẻ được chứ?
“Nhưng mà, chuyện này đều do em gây ra mà, không phải sao? Cho nên anh nghĩ, em nên chịu trách nhiệm.”
Giang Hạ nghe vậy lập tức ngực cứng lại, quay đầu nhìn về phía anh. “Được rồi, bây giờ chứng minh anh không sao, thanh toán xong!”
“Không được!” Anh trả lời rất nhanh. “Nếu đã không có vấn đề, vậy đến lượt anh chịu trách nhiệm cho hành vi vừa rồi của mình.”
“Không cần!”
“Cần!”
“Không cần…”
Nói còn chưa xong, Trình Dật Tu lại cúi đầu hôn cô lần nữa.
Vài phút sau, cô vô lực ở trong lòng anh thở dốc, nghe anh nói bên tai cô: “Từ hôm nay trở đi, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
Giang Hạ không có lên tiếng, nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, đẩy anh ra, chui vào phòng.
Khốn kiếp! Anh cho rằng anh là ai, chiếm tiện nghi của cô xong lại nói sẽ theo đuổi cô, ai thích chứ! Trước kia vậy mà cô cảm thấy anh không tệ, thật sự là mắt bị mù!
Giang Hạ nhanh chóng thay quần áo của mình, mang theo túi xách đi ra cửa, liền thấy anh ngăn ở cửa.
“Tránh ra!”
Anh không có động, thở dài, duỗi tay đem đầu tóc cô chưa kịp chải sửa sang lại.
Giang Hạ nghiêng đầu né tránh tay anh, từ bên cạnh anh chen qua, đi tới cửa đổi giày.
Anh ở sau lưng cô, thấp giọng. “Anh biết anh làm như vậy là không đúng, đừng tức giận, anh đảm bảo sau này không được sự đồng ý của em anh sẽ không làm như vậy.”
Nhưng mà Giang Hạ đang tức giận, không chỉ giận hành vi của anh, mà còn giận chính mình. Sao lúc anh hôn cô, cô lại trầm mê trong đó.
Thay xong giày, Giang Hạ mở cửa rời đi. Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn cô xuống lầu, cũng không có đuổi theo.
Hôm nay chuyện anh làm hơi quá đáng, cho cô chút thời gian tỉnh táo lại.
Giang Hạ không có chỗ để đi, trực tiếp thuê xe đến khách sạn. Đến khách sạn mới hơn bảy giờ, nhà hàng Trung Quốc đều tối tăm, trống rỗng. Cô bước nhanh đi đến phòng làm việc, khóa trái mình ở bên trong.
Trên ghế có cái gối dựa, bình thường cô dùng nó làm gối đầu để nghỉ trưa. Lúc cô tức giận không có chỗ phát tiết, sẽ đánh vào gối ôm này.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Mắng một tiếng, lại đấm một phát, dường như trong tay không phải là gối ôm mà là Trình Dật Tu.
Không phải cô không thừa nhận, trước đó, cô có cảm tình với anh. Tối hôm qua ở quán nướng, lúc anh ôm cô an ủi, cô còn phỏng đoán, có phải anh có tình cảm với cô hay không, nếu không vì sao lại vội vàng chạy tới, vì sao lại ôm cô, an ủi cô. Cho nên tối hôm qua lúc anh bảo cô ở lại, trong tiềm thức cô không phản đối. Thậm chí lần đầu tiên lúc anh hôn cô, ngoại trừ khiếp sợ cô còn luống cuống, trong lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ.
Nhưng mà, anh chỉ coi cô là vật thí nghiệm, kiểm tra chức năng đồ chơi của anh còn bình thường hay không!
Vào