Sau khi Hứa Lôi rời đi, Giang Hạ đắm chìm trong chuyện Hứa Lôi sẽ kết hôn, thật lâu sau chưa lấy lại được tinh thần. Cho đến khi cửa phòng làm việc bị người ta gõ cửa.
Cô sửa sang giấy tờ lộn xộn trên bàn, nói: “Mời vào.” Đồng thời nhìn về phía cửa.
Người đến dĩ nhiên là Trình Dật Tu. Giang Hạ không được tự nhiên ngồi thẳng người, cầm bút giả bộ đang bận.
“Đầu bếp Trình có chuyện gì sao?”
Trình Dật Tu tiện tay đóng cửa lại, “Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?”
Giang Hạ cúi đầu không nhìn anh, “Thực xin lỗi, bây giờ tôi bận nhiều việc.”
Anh rảnh rỗi đừng tới lắc lư trước mặt tôi!
“Nên đi ăn cơm.” Anh nhắc nhở.
“Bây giờ tôi không đói bụng.”
Anh ồ một tiếng, ngồi đối diện cô, không nói nữa.
Cảm giác được ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm mình, Giang Hạ cầm lấy bút, không biết mình viết cái gì.
Sau khi chép xong thực đơn, cuối cùng cô không chịu được bầu không khí quỷ dị trầm mặc của hai người, ngẩng đầu nhìn anh. “Rốt cuộc là anh đến có chuyện gì?”
Anh cười một tiếng, “Không có việc gì, buổi sáng đến giờ không nhìn thấy em, hơi nhớ em.”
Trên mặt Giang Hạ hồng lên, thật sự là người không biết xấu hổ, sao trước kia cô không nhìn ra chứ. Nhưng mà, vì sao cô không cảm thấy tức giận?
Chuyện này không bình thường, vì biểu lộ rõ ràng lập trường của mình, cô nói: “Đầu bếp Trình, cảm ơn anh lúc trước đã giúp đỡ tôi, còn thay tôi tìm di động và chìa khóa. Còn… Còn chuyện anh bị thương, chúng ta đã thanh toán xong. Cho nên, sau này ngoại trừ chuyện làm ăn, mong anh đừng tùy tiện tới quấy rầy tôi, được không?”
“Không được.” Anh trả lời rất nhanh. “Anh đã nói rồi, anh muốn theo đuổi em.”
“Nhưng mà tôi không đồng ý!”
Hai tay anh để trên bàn, hướng sát về phía cô, nhẹ giọng nói: “Cho nên anh mới cố gắng theo đuổi, quấn quít chặt lấy, cho đến khi em đồng ý.”
Anh đến quá gần, hô hấp thổi nhẹ mặt cô, tê tê dại dại.
Giang Hạ đứng lên, tránh đi hơi thở anh. Muốn phản bác gì đó, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành nói một câu: “Dù sao tôi sẽ không đồng ý.”
Cô dọn đồ trên bàn, xoay người muốn đi ra. Ở cùng một phòng với người không biết xấu hổ này, cô sợ mặt mình sẽ hồng thành mông khỉ.
Nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, đi đến nhà ăn nhân viên. Lúc này là thời điểm ăn cơm, vài nhân viên phục vụ cùng đi đến nhà ăn. Nhìn thấy Giang Hạ đỏ mặt từ phòng làm việc đi ra, vừa muốn gọi cô đi cùng, liền thấy Trình Dật Tu từ trong phòng làm việc đi ra.
Hai tay Trình Dật Tu cắm vào trong túi quần, nhìn thấy các cô còn cười lên tiếng chào. Sau đó không nhanh không chậm đi theo sau Giang Hạ xuống lầu.
Bình thường Trình Dật Tu rất ít khi đến bên này, anh xuất hiện, còn có Giang Hạ đỏ mặt, làm các cô gái hưng phấn bát quái.
“Chao ôi, không phải là đầu bếp Trình đang theo đuổi quản lý Giang đấy chứ?”
“Tôi thấy rất có khả năng này, mặt quản lý Giang hồng sắp rỉ máu, không phải là vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì đó xấu hổ đấy chứ, ha ha ha…”
**************
Sau này, mỗi ngày Trình Dật Tu đều đến dạo nhà hàng mấy lần, buổi tối nhất định sẽ mở miệng đợi Giang Hạ tan tầm cùng, cũng không bắt buộc cô nhất định phải ngồi xe anh. Nếu như cô ngồi xe bus, anh liền ngồi xe bus. Nếu như cô gọi xe, anh liền lái xe đi theo phía sau.
Hành vi của anh tất nhiên dẫn tới suy đoán của mọi người, đối với chứng thực của mọi người, anh đều mỉm cười cam chịu. Rất nhanh, đồng nghiệp khách sạn đều biết rõ, đầu bếp Trình đang theo đuổi Giang Hạ.
Mà Giang Hạ bởi vì tiệc cưới bận tối mày tối mặt, mười ngày đều làm thêm giờ, mỗi ngày về đến nhà đều mệt mỏi như chó, căn bản không có khí lực nghĩ quá nhiều. Bởi vì Hứa Lôi còn ở nhà cô, cho nên mỗi ngày lúc Trình Dật Tu lên lầu đưa bữa sáng và ăn khuya, đều sẽ có người thay anh mở cửa.
Đồ tham ăn đối với thức ăn đều không có chí khí, cho nên anh đưa đồ tới, cho tới bây giờ Giang Hạ cũng ăn không ít. Điểm này, làm Trình Dật Tu rất hài lòng.
Nháy mắt tới tiệc thứ 12, Mã tổng đã sớm nói với cô, tiệc cưới này rất quan trọng. Cho nên Giang Hạ rất thận trọng với tiệc cưới này, rất sợ xảy ra tình huống gì đó. Tất cả mọi chuyện mình nhìn chằm chằm mới yên tâm.
Sáu giờ mười tám phút tối, đúng giờ mang thức ăn lên, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng. Giang Hạ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi giao phó cho Trần Yến, trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay cô đến kì kinh nguyệt, bên hông rất trướng, toàn thân đều không có khí lực, sống đến bây giờ cô tự mình bội phục mình. Nhưng mà trở về phòng làm việc chưa kịp ngồi nóng ghế, Trần Yến đã kêu cô trong bộ đàm.
“Quản lý Giang, cô nhanh đến đây, đã xảy ra chuyện rồi!”
Giang Hạ nhanh chóng chạy đến sảnh yến hội, Trần Yến đang ở đầu bậc thang đợi cô.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi Trần Yến.
Trần Yến cũng sốt ruột, “Cơm Tây điều tạm Vương Giác mang chai rượu cho chủ bàn bị làm vỡ, mẹ chú rể Chu phu nhân nói cô ấy vài câu, Vương Giác cứ như vậy khóc ầm lên trước mặt tân khách, kéo đều kéo không đi. Bây giờ ầm ĩ rất khó coi!”
Giang Hạ nhanh chóng chạy tới sảnh yến hội, vốn bầu không khí ở sảnh yến hội vô cùng náo nhiệt, nay tân khách đều bị Vương Giác khóc sướt mướt hấp dẫn.
Giang Hạ hỏi một nhân viên phục vụ khác mới biết được, hóa ra sau khi Vương Giác làm vỡ bình rượu, Chu phu nhân chỉ oán hận một câu “Sao vụng về như vậy”. Hơn nữa bảo Vương Giác nhanh chóng dọn mảnh vụn, đừng làm khách bị thương.
Lẽ ra không phải là chuyện gì lớn, Chu phu nhân cũng không nói gì quá đáng. Nhưng mà Vương Giác lại ở chỗ đó khóc lên, chỉ trích Chu phu nhân xem thường cô ấy. Chuyện này đều do cô ấy gây ra, Chu