Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ đứng ở ngoài cửa phòng 501, rối rắm một lúc lâu mới đưa tay gõ cửa.
Lúc Trình Dật Tu tới mở cửa, tay trái giơ cao. Giang Hạ liếc mắt liền nhìn thấy ngón giữa của anh bị cứa, đang chảy máu.
“Tay anh sao thế?” Cô căng thẳng hỏi.
“Vừa rồi không cẩn thận cắt vào tay.” Anh nghiêng người để cô vào, “Có phải đói hay không? Đợi một lát, lập tức sẽ xong.”
Anh nói xong đi về phía phòng bếp, Giang Hạ đi sau lưng anh, “Anh dán băng keo cá nhân trước đi.” Mặc dù miệng vết thương không sâu, nhưng mà cũng không thể mặc kệ.
Anh đứng trước bếp, không quay đầu lại nói với cô: “Ngăn tủ phòng khách có hòm thuốc, bên trong có băng keo cá nhân, em giúp anh cầm một cái.”
Giang Hạ ồ một tiếng, đi ra phòng khách tìm được băng keo cá nhân đưa cho anh.
Anh tắt bếp, đưa tay bị thương đến trước mặt cô. “Anh tự làm không tiện, em giúp anh.”
Giang Hạ thấy ngày thường anh có vài phần sắc bén, lúc này có chút yếu ớt, thậm chí bộ dáng mang theo ủy khuất. Điều này làm cô hơi mềm lòng, xé băng keo cá nhân, cúi đầu cẩn thận thay anh dán, dặn dò: “Đừng để dính nước.”
Anh hài lòng nhìn ngón tay mình bị cô nắm, “Dính nước cũng không sao. Trước kia lúc học việc, ngày nào mà không bị cắt vào tay.”
Nghe anh nói như thế, Giang Hạ mới phát hiện trên ngón tay anh có rất nhiều vết thương. Ngón cái và ngón trỏ còn có vết chai thật dày. Cô không tự chủ được sờ sờ, rất thô ráp.
Trình Dật Tu nắm tay cô, “Có phải rất khó coi hay không?”
Cô lắc đầu, hoảng loạn rút tay trở về. Liền nghe anh nói: “Chuyện tiền thưởng đã giúp em giải quyết, bây giờ không phải là em nên nghe yêu cầu của anh sao?”
Giang Hạ xoay người nhìn nồi trên bếp, cố ý đổi chủ đề. “Hôm nay nấu gì thế?”
Trình Dật Tu hiểu ý của cô, cười, “Cháo cá.”
Anh cầm bát đến múc cháo, tiếp tục nói: “Đợi tiệc cưới hết bận, có phải em được nghỉ ngơi hai ngày hay không?”
Giang Hạ ừ một tiếng.
“Hai ngày đấy đi cùng anh, yêu cầu này có được không?”
“Đi đâu thế?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
“Chỉ có hai chúng ta đi thôi sao?”
Trình Dật Tu nhíu mày nhìn cô, “Sao thế, sợ anh ăn em à?”
Giang Hạ đỏ mặt tránh ánh mắt anh, “Không phải. Lúc nghỉ ngơi, có khả năng tôi đi thăm ba mẹ.”
“Vậy anh đi cùng em.”
Cô vội nói: “Không, không cần!” Cô đi thăm ba mẹ, anh đi theo làm gì?
Trình Dật Tu trầm mặc, đem cháo bưng lên bàn.
Hai người ngồi đối mặt, đột nhiên bầu không khí im lặng làm Giang Hạ hơi luống cuống, cháo cá trơn mềm không hấp dẫn cô muốn ăn. Vụng trộm liếc nhìn anh, chỉ thấy anh căn bản chưa ăn cháo, dựa vào ghế sô pha, hai mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.
Cô bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, chột dạ nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Làm người phải giữ lời.”
Giang Hạ cầm cái muỗng trong tay quấy quấy, cô cũng cảm thấy mình nói không giữ lời rất đáng xấu hổ. Nhưng mà muốn cùng anh đơn độc ra ngoài hai ngày, cô cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Loại dự cảm không biết này làm cô hốt hoảng.
Thấy cô mãi không lên tiếng, Trình Dật Tu thở dài, không có bức cô. “Thôi, nhanh ăn cháo đi, nguội sẽ có vị tanh.” Nói xong đẩy bát cháo của mình tới trước, “Cái này mang về đưa cho Hứa Lôi.”
“Anh không ăn à?”
Anh mất mát liếc cô một cái, “Anh không đói.”
Giang Hạ bị ánh mắt anh nhìn trong lòng mềm nhũn, bật thốt lên: “Hay là tôi gọi điện thoại nói với ba mẹ một tiếng, lần sau đi thăm bọn họ…”
“Được.”
Anh trả lời quá nhanh, làm Giang Hạ có cảm giác bị lừa gạt. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể đổi ý lần nữa. Trong lòng có tức giận vì bị trêu đùa, ăn sạch bát cháo, liền rời đi bưng bát kia mang về cho Hứa Lôi.
Trình Dật Tu đưa cô đến cửa, lập lại chiêu cũ cầm tay nắm cửa, vây cô ở trong khe hở giữa anh và cánh cửa. Chậm rãi dựa vào gần, làm khe hở ngày càng nhỏ, cho đến khi tim hai người sát vào nhau.
“Anh, anh lại muốn làm gì?” Giang Hạ sợ bát cháo trong tay rơi, chỉ có thể đẩy anh bằng một tay.
Căn bản đẩy không được.
Anh cúi đầu xuống, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, nếu như anh thực sự muốn làm gì em, bây giờ có thể làm được, căn bản không cần tìm lý do dẫn em ra ngoài, cho nên em không cần phải lo lắng.”
Giang Hạ bị anh nói trúng tim đen, hơi lúng túng. Lúc này cửa phía sau bị anh mở ra, cô vội vàng lui ra ngoài.
“Anh chỉ muốn đi cùng em nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn. Em suy nghĩ một chút, ngày mai cho anh câu trả lời chắc chắn. Nếu quả thật không muốn đi, anh sẽ không cưỡng cầu.”
Giang Hạ ừ một tiếng, xoay người lên lầu. Vừa rồi dường như cô thấy được trong mắt anh có sự thất vọng.
Vì sao lại thất vọng? Bởi vì cô không đồng ý luôn, hay là bởi vì cô hiểu lầm suy nghĩ của anh?
Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn cô lên lầu, cho đến khi nghe thấy lầu trên đóng cửa, mới thở dài đóng cửa vào nhà.
Vừa rồi cô vội vàng tránh cái ôm của anh, thật sự làm người ta rất thất vọng!
Giang Hạ lên lầu, đem bát cháo đã gần nguội đưa cho Hứa Lôi.
“Em ăn ở lầu dưới rồi sao?” Hứa Lôi hỏi, “Chị nghe thấy hai người nói chuyện ở hành lang, cái gì mà suy nghĩ hay không suy nghĩ, là chuyện gì?”
Giang Hạ ngồi trên ghế sô pha, ôm gối