Edit: Yuurei Bana.
Ngày hôm sau, tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ làm Giang Hạ tỉnh lại.
Sáng sớm thôn nhỏ rất yên tĩnh, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ mỏng chiếu vào trong phòng, làm căn phòng sáng rực rỡ.
Giang Hạ xoa xoa mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà xa lạ một lúc lâu, mới nhớ tới mình đang ở đâu.
“Chào buổi sáng!”
Giọng Trình Dật Tu vui vẻ vang lên bên tai cô. cô quay đầu, chỉ thấy một tay anh chống cằm nhìn cô, tay kia đang quấn lọn tóc của cô.
Giang Hạ lúng túng rút tóc về, nói chào buổi sáng.
“Ngủ có ngon không?”
“anh tỉnh rượu rồi à?”
Hai người trăm miệng một lời, Trình Dật Tu nhướn mày nhìn cô, “Tối hôm qua anh uống rượu say sao?”
“Chẳng lẽ không có à?”
anh nhíu mày, làm bộ suy nghĩ, “Giống như say, lại giống như không có. anh không làm chuyện gì mất mặt đấy chứ?”
Giang Hạ nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của anh ngày hôm qua, âm thầm cười, lắc đầu nói không có.
Cảm thấy hai người nằm trên cùng một cái giường nói chuyện quá mức ái muội, cô ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.
“Nhưng mà hình như anh nghe được em nói thích anh.” anh ngậm cười nói.
Giang Hạ bởi vì câu này của anh mà cứng ngắc. anh nghe được sao?
anh đến gần, ôm lấy cô từ phía sau. “Hạ Hạ, em cũng thích anh có đúng hay không?”
anh nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo ma lực dụ dỗ.
Mặt Giang Hạ đỏ sắp nhỏ ra máu, muốn né ra, lại bị anh ôm không thể động đậy.
“anh, không phải anh uống say sao, chắc chắn là anh nghe lầm rồi.”
“Vậy sao?” anh hơi thất vọng. “Hóa ra là nghe lầm, anh còn tưởng rằng là thật, cho nên trong mộng cũng cười.”
Giang Hạ kéo tay anh ra, lại bị anh nắm chặt lấy bả vai xoay người lại, đối mặt với anh.
“Hạ Hạ, em thực sự không thích anh sao?” anh nhìn chằm chằm mắt cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Giang Hạ cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh. “Tôi, tôi…” Em thích anh, nhưng mà dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô không nói nên lời.
anh buông cô ra, trong nháy mắt trở nên cô đơn, rũ mắt xuống. “anh biết, em không thích anh.”
Giang Hạ chưa kịp nói gì, liền nghe anh tiếp tục nói: “Em không thích anh, anh cứ quấn lấy em như vậy, có phải làm em rất phiền não hay không? Nếu như vậy, sau này anh…” nói xong dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn cô, giống như quyết tâm làm gì đó. “Sau này anh sẽ không quấn lấy em nữa.”
Giang Hạ nhìn bộ dáng anh hờ hững, cô đã từng thấy bộ dáng anh da mặt dày, duy chỉ có bây giờ là chưa thấy qua, trong mắt anh đều là thống khổ, giống như là có người khoét vào trong lòng anh.
Trái tim co rút, bật thốt lên: “không phải vậy, em thích anh!”
nói ra khỏi miệng, Giang Hạ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Trong nháy mắt đôi mắt anh khôi phục hào quang, “Em nói cái gì? Em thích anh?”
Giang Hạ đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
anh khẽ hoan hô, ôm cô vào trong lòng. “Ồ, Hạ Hạ! Cuối cùng em cũng chịu nói ra!”
Giang Hạ bị nhiệt tình của anh chôn vùi, đầu óc nhất thời bị đình chỉ. Sau khi phản ứng kịp, đẩy anh ra, hỏi: “Cái gì gọi là cuối cùng cũng chịu nói ra?”
“Hả? Hạ Hạ em đang nói gì thế, anh nghe không hiểu.” anh nhìn cô cười, thống khổ trong mắt đã sớm không thấy bóng dáng, thay thế bằng vui vẻ vì thực hiện được.
Trong nháy mắt Giang Hạ hiểu được, “anh gạt em!” Vậy mà anh giả bộ đáng thương lừa gạt cô!
anh buồn cười, lồng ngực không ngừng run run.
Giang Hạ xấu hổ, giơ nắm đấm đấm loạn ngực anh. “anh còn cười! Còn cười!”
Trình Dật Tu bắt được tay cô, ôm cô vào trong lòng. Lẩm bẩm bên tai cô: “không lừa gạt em, thì khi nào em mới mở miệng? Em có biết hay không, anh đợi rất vất vả.” Đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Giang Hạ, em biết không, bây giờ anh rất hạnh phúc.
Giang Hạ bị anh ôm chặt, cảm nhận được nhịp tim anh đập “Bùm, bùm, bùm”, giống với cô, nhảy loạn lại mãnh liệt.
“Hạ Hạ, nói lại lần nữa được không? nói em thích anh.”
Giang Hạ đỏ mặt vùi vào trong lòng anh, “Em thích anh.”
anh buông cô ra, hai tay nâng mặt cô, “anh cũng thích em.”
Giọng anh khàn khàn, giống như chất mật trộn lẫn mê dược, làm Giang Hạ mất phương hướng. Lúc anh đến gần, cô không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Trình Dật Tu đã được như ý nguyện hôn đôi môi anh khao khát đã lâu, không thể dừng lại. một tay nâng đầu cô, một tay ôm chặt cô vào trong ngực, giống như muốn đem cả người cô khảm vào trong thân thể mình mới chịu bỏ qua.
Cả người Giang Hạ đều bị hơi thở anh bao quanh, anh hôn mang theo nồng đậm khát vọng, lấy hết toàn bộ khí lực của cô, cô duỗi tay bám vào cổ anh, lại không đề phòng đẩy anh ngã xuống giường.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót côn trùng kêu vang, trong phòng nồng tình mật ý.
không biết qua bao lâu, Giang Hạ chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không được, nghiêng đầu rời đi môi anh, miệng mở lớn hít không khí.
Phổi hút vào không khí, đại não cũng bắt đầu thanh tỉnh, xúc cảm toàn thân cũng bắt đầu nhạy bén. Phát hiện được nơi nào đó của anh không an phận chống đỡ cô, trên mặt liền đỏ.
“anh đứng lên…” cô đẩy anh nhưng căn bản không đẩy được.
Trình Dật Tu tham luyến hôn nhẹ lên mặt cô, “Hạ Hạ, để anh ôm em một lát, có được không?” Hương vị của cô làm anh nghiện, căn bản không buông ra được, không kìm lòng nổi cọ xát.
Động tác của anh là chuông báo mãnh liệt trong đầu Giang Hạ, giãy giụa từ trong lòng anh đứng dậy. Bởi vì anh không phối hợp, trong quá trình giãy giụa chân của cô lại không cẩn thận đụng vào nơi nào đó của anh.
“A!” anh kêu đau một tiếng, cả người cuộn tròn, hai tay che nơi bị thương.
Giang Hạ nhảy xuống giường rất nhanh, cùng anh bảo trì cự ly một mét. “anh, anh không sao chứ?” côkhông chắc chắn có phải anh giả bộ hay không.
anh không có đáp lời, vùi mặt ở trong chăn. Lúc lâu sau mới nói: “Sao lúc nào em cũng không bỏ qua cho nó vậy…”
Giang Hạ ngẩn người sau đó mới phản ứng từ “nó” là chỉ cái gì, xấu hổ và giận giữ không biết nói gì cho phải, giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Trình Dật Tu nhìn cô chạy trốn, thở dài thật sâu.
Haizz, xem ra muốn phá được cửa ải này rất khó, cần phải cố gắng nhiều hơn.
**********
Lúc Trình Dật Tu đi ra, Giang Hạ đã rửa mặt xong. Nhìn thấy anh, ánh mắt không được tự nhiên xoay người tránh đi.
anh lại làm như không có chuyện gì phát sinh, phối hợp đánh răng rửa mặt. Giang Hạ liền chạy vào trong sân đi dạo, giả bộ thưởng thức phong cảnh, trong lòng lại không bình tĩnh.
Vậy mà cô ở bên anh. Ngẫm lại thật sự là kỳ diệu, hai người xa lạ, bởi vì yêu thích lẫn nhau, từ bây giờ chính là người thân mật nhất.
Trình Dật Tu rửa mặt xong, liền thấy cô đứng ngẩn người ở một cây đào. đi tới, ghé sát vào tai cô hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“không có, không có nghĩ cái gì.” cô khẩn trương nói, không biết vì sao, bây giờ chỉ cần vừa nhìn mắt anh, trái tim cô sẽ cuồng loạn.
anh nhìn ra được cô căng thẳng, không muốn hù dọa cô tiếp nữa. “Đói không, ăn bữa sáng nhé?”
Giang Hạ gật đầu, anh nắm tay cô vào nhà.
Bởi vì không có nguyên liệu, bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, đều là đồ ngày hôm qua mang tới. Nhưng mà Giang Hạ cảm thấy, cho dù chỉ là ổ bánh bao, đi qua tay anh đưa cho cô, đều biến thành mỹ vị.
Ăn xong bữa sáng, Trình Dật Tu thay quần áo, cầm lấy đồ đã sớm chuẩn bị xong, định đi cúng ông nội.
“Em có muốn đi cùng anh không?” anh hỏi Giang Hạ.
Giang Hạ gật đầu, tối hôm qua cô đã đồng ý với anh.
Ông nội Trình Dật Tu được chôn ở trên núi phía sau thôn, Giang Hạ đổi giày đế bằng, đi sau lưng anh gần nửa tiếng đường núi mới đến.
Đến đó, Trình Dật Tu mang những đồ đã chuẩn bị ra. một bình rượu, một túi lạc, còn có một gói thuốc lá.
anh mở thuốc lá ra, châm một điếu, để bên cạnh bia mộ.
“Ông nội, cháu đến thăm ông.”
Giang Hạ chú ý tới trên bia mộ của ông nội anh, chỉ có khắc trưởng tôn Trình Dật Tu, không có tên con gái.
cô hơi không hiểu, mặc dù cô không hiểu chuyện này lắm, nhưng trên bia mộ của các trưởng bối, không phải đều khắc tên cha con sao.
Trình Dật Tu vẫy tay gọi cô: “Giang Hạ, lại đây.”
cô đi qua, chỉ nghe anh nói: “Ông nội, đây là bạn gái của cháu, tương lai là cháu dâu của ông. Ông nhìn xem có vừa lòng không.” nói xong lại lấy tiền giấy từ trong túi ra. “Cháu biết, ông nhất định sẽ hài lòng. Ánh mắt của cháu nội ông có khi nào kém chứ.”
Giang Hạ không biết mình nên làm thế nào, đành phải ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn anh đốt tiền vàng.
Lúc đốt xong, anh quỳ xuống dập đầu. Giang Hạ thấy thế cũng dập đầu theo.
Làm xong mọi thứ, lúc Trình Dật Tu nắm tay cô trở về, nghiêm túc nói với cô: “Em đã dập đầu với ông nội, từ nay về sau em chính là người của nhà họ Trình, biết không?”
Giang Hạ: …
Sao cô có cảm giác tự mình bán mình thế này.
Về đến trong thôn, hai người thu dọn chuẩn bị quay về. Trước khi đến nhà ông nội Chương nói lời tạm biệt.
Giang Hạ không nghĩ tới anh sẽ mang tất cả hơn hai mươi bản ghi chép đi, “thật sự đều mang đi sao?”
anh gật đầu, “Ừm, đều mang theo. Lúc nào em muốn ăn cái gì, anh sẽ theo thực đơn làm cho em ăn. Cho đến khi làm tất cả các món ăn này.”
“thật sao?”
“thật.”
Giang Hạ mừng rỡ, bây giờ cô mới phát hiện, ở cùng với anh, chỗ tốt nhất chính là không cần ủy khuất cái bụng của mình.
trên đường trở về, Trình Dật Tu bảo Giang Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà cô căn bản không ngủ được. Ngồi bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh lái xe.
Bởi vì cúng bái ông nội, hôm nay anh mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, làm cả người anh có chút mạnh mẽ. Ống tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Nghĩ đến cô từng bị cánh tay này ôm chặt lấy, trên mặt Giang Hạ không tự chủ được hồng lên.
“Đẹp không?” anh đột nhiên quay đầu, khóe miệng thấp thoáng nụ cười xấu xa.
Giang Hạ xì một tiếng khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ thật cô muốn nói, rất đẹp.
Lúc đến thành phố T, đã là mười hai giờ trưa. Trình Dật Tu mang cô đến một nhà hàng mới mở ăn cơm.
Nhà hàng này Giang Hạ cũng chú ý, nhưng mà còn chưa có cơ hội đến đây ăn. Sở dĩ cô chú ý, vì tên nhà hàng này có chữ Hạ - - Ức Hạ.
Ức Hạ rất có phong cách, cả nhà hàng đều mang hơi thở thế kỷ mười chín. Bàn ghế đều là làm cũ. trên tường treo áp-phích cô gái thời trước, ngay cả âm nhạc bên trong nhà hàng, đều dùng máy quay đĩa.
Nhân viên phục vụ cũng chỉ mặc sườn xám, nguyên một đám người như hồ điệp xuyên qua cây cảnh trải rộng trong nhà ăn. Lúc Giang Hạ và Trình Dật Tu đến, đại sảnh đã ngồi đầy người, có người dẫn bọn họ tiến vào một gian phòng.
“anh đã đặt trước rồi hả?” Giang Hạ hỏi.
Trình Dật Tu gật đầu, đem thực đơn đưa cho cô. “Muốn ăn cái gì?”
Giang Hạ mở ra, thực đơn làm vô cùng tinh xảo, mỗi món ăn đều phối hợp với hình ảnh, cô nhìn mà muốn chảy nước miếng.
“Mỗi món đều muốn ăn, làm sao bây giờ?” cô rối rắm hỏi.
“Vậy thì gọi hết.” Trình