Edit: Yuurei Bana.
Đến chiều gần đến giờ nghỉ, Trình Dật Tu lại tới. Giang Hạ thu dọn xong đồ đạc, cùng anh rời khách sạn.
Dọc theo đường đi Giang Hạ đều tò mò hỏi anh muốn đi đâu, lúc nào anh cũng cười nói: “Đến nơi em sẽ biết.”
Giang Hạ hỏi không được, không để ý đến anh nữa, bĩu môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Ồ, đường này không phải là đi về nhà sao?
Cô quay đầu lại hỏi anh, “anh muốn dẫn em về nhà sao?”
Anh hé miệng cười, nói: “Xem như là thế đi.”
Đúng là đúng, không phải là không phải, thần thần bí bí cái gì? Giang Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa. không nói thì thôi, cô không muốn biết rồi.
Xe thật sự lái đến tiểu khu nhà Giang Hạ, nhưng mà cũng không có dừng lại, chạy lòng vòng quanh Bình Hồ nửa vòng, đến bên kia công viên, lái vào một tiểu khu hạng sang mới khai phá.
Tiểu khu này cách nhà họ Hạ một cái hồ, tất nhiên cô biết. Hơn nữa bởi vì giá phòng ở đây cao trong thành phố T, nên cũng rất nổi.
Tiểu khu này gọi là Phong Viên, gần công viên Bình Hồ, bên ngoài là vài nhà cao tầng, bên trong gần Bình Hồ, tất cả đều là biệt thự. Cây cối tươi tốt, giống như hòa làm một thể với công viên.
“anh dẫn em đến nơi này làm gì?” Giang Hạ tò mò hỏi anh. Chẳng lẽ muốn gặp người nào sao?
Trình Dật Tu mang xe dừng trước biệt thự hai tầng, xuống xe mở cửa cho Giang Hạ. “Xuống xe trước, tí nữa em sẽ biết.”
Giang Hạ xuống xe nhìn xung quanh một lần, vị trí biệt thự này rất tốt, đối diện Bình Hồ, trước nhà còn có sân nhỏ, cỏ trải dài, đủ loại hoa và cây cảnh, xanh um tươi tốt.
Trình Dật Tu chỉ căn nhà kia, hỏi cô: “Thích nhà này sao?”
Giang Hạ gật đầu, chao ôi tòa biệt thự nhỏ kia, còn gần Bình Hồ, ai có thể không thích. “Là nhà ai thế? Bạn của anh sao?”
Trình Dật Tu dắt cô tiến vào sân nhỏ, ấn mật mã mở khóa mở cửa chính.
Giang Hạ thấy anh ấn mật mã mở khóa cũng sửng sốt.
Bên trong nhà còn chưa trùng tu, tường và mặt đất đều bằng xi măng. Tòa nhà này chọn thiết kế cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
Giang Hạ đứng trong ánh sáng đó, không thể tin miệng mở rộng. “Đây, đây là nhà anh sao?”
Trình Dật Tu đứng đối diện cô, dịu dàng nói: “Nếu như em thích, nơi này chính là nhà sau này của chúng ta.”
Giang Hạ nhìn bộ dáng anh không giống như nói đùa, tim đập nhanh hơn.
Đây xem như là anh cầu hôn sao?
“Nhưng mà, nhưng mà ba mẹ em còn chưa biết chuyện của anh…” cô cũng không biết đầu óc mình nghĩ gì, bật thốt lên câu này.
Trình Dật Tu đến gần một bước, hai tay chạm vào má cô, để mắt cô nhìn thẳng anh, “Nếu như em nguyện ý, đợt nghỉ lần sau chúng ta đi gặp chú và dì, có được không?”
Mặt Giang Hạ đỏ hồng, đại não vẫn còn bãi công. trên mặt không ngăn được vui vẻ, lại hơi ngượng ngùng. Trình Dật Tu nhìn, chỉ cảm thấy mười năm trôi qua đều đáng giá. Nhưng lúc này, trong lòng anh lại hơi bất an.
Có đôi khi, đem hạnh phúc vững vàng bắt vào trong ngực, trái lại sẽ bất an. Bởi vì đã nếm tư vị hạnh phúc, sẽ bị bệnh sợ hãi mất đi, so với chưa từng có càng làm người ta bất an hơn.
Bây giờ Trình Dật Tu đang trong tình huống này. anh hơi cúi đầu, bỏ hai tay vào trong túi quần bất an xoa ngón tay. Sau khi quyết định, anh ngẩng đầu lên, nói với cô: “Hạ Hạ, có một việc… anh muốn nói cho em.”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, trái tim Giang Hạ vốn còn cuồng loạn bởi vì vẻ mặt anh mà bình tĩnh trở lại.
“Sao thế?” cô cẩn thận hỏi.
anh nhìn cô, trầm mặc một lát, rất lâu sau mới cúi đầu nói: “Hạ Hạ, anh bị cha mẹ vứt bỏ ở ven đường, là ông nội thu nhận anh.”
Giang Hạ sửng sốt, lúc trước cô bồi Trình Dật Tu về nhà, từng nghĩ tới vì sao không thấy cha mẹ anh, thậm chí ngay cả ảnh chụp của cha mẹ anh cũng không có. Hơn nữa những lời mà ông nội Chương nói lúc say rượu, làm cho cô hiểu lầm có phải cha mẹ anh qua đời rồi không. không nghĩ tới, anh là cô nhi bị vứt bỏ.
Thấy cô không trả lời, trong lòng Trình Dật Tu bất an giống như bóng ma ở trong đêm tối, nhanh chóng cắn nuốt anh. “Có phải em… Ghét bỏ anh hay không?”
Giọng nói của anh hơi run, làm Giang Hạ đau lòng. cô đi tới, ôm anh. “Tại sao em phải ghét bỏ anh? Chuyện này không phải lỗi của anh.”
“Nhưng mà…” Thấy trong mắt cô có đau lòng, câu nói kế tiếp, đột nhiên Trình Dật Tu không nói ra miệng. Cuối cùng anh không có dũng khí nói rõ chuyện của mình cho cô.
Tất nhiên là chiếm được, anh không muốn mất đi. Cho dù lừa gạt cô cả đời, anh cũng không muốn thấy trong mắt cô có chút ghét bỏ.
anh đưa tay vuốt tóc cô, nuốt lại lời muốn nói. Sửa lại lời: “Cảm ơn em, Hạ Hạ.”
“không, phải là em cảm ơn anh, cảm ơn anh làm em hạnh phúc như thế.” cô kiễng chân, hôn lên môi anh.
Trình Dật Tu duỗi tay ấn chặt đầu cô, không cho cô rời đi. Nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, dùng sức mút. Trong lòng anh có quá nhiều bất an và khao khát, chỉ có như thế, mới có thể làm cho anh thoáng an tâm.Giang Hạ bị anh giam cầm chặt chẽ, không thể động đậy. anh hôn vừa nhanh lại mạnh, có tính xâm lược hơn trước đây. cô vô lực phản kháng, mặc lưỡi anh xông vào trong miệng, quấn lấy cô triền miên, càn quét trong miệng cô. cô có thể cảm nhận được anh vội vàng, loại vội vàng này làm cô trầm luân, phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.
Đây không thể nghi ngờ là tín hiệu khích lệ,