Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ do dự có nên nhận điện thoại không, Trình Dật Tu ở trong phòng bếp nghe được tiếng chuông, bưng chén canh ngô hầm xương đi ra, hỏi cô: “Điện thoại của ai thế, sao không nghe máy?” Sau đó nghiêng người nhìn di động trên ghế sofa, ba chữ Cố Vân Thành đập vào mắt anh.
anh ngồi xuống bên cạnh Giang Hạ, dùng muỗng khuấy chén canh, để cho nó nguội bớt.
Cuối cùng Giang Hạ vẫn cầm di động lên, dù sao bây giờ cô và Cố Vân Thành chỉ là quan hệ bạn học cũ, không cần tránh anh ta.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Cố Vân Thành, “Hạ Hạ, đêm mai có rảnh không?”
một tiếng Hạ Hạ làm Giang Hạ rất lúng túng, cô nói: “Có chuyện gì không?”
“Ồ, là như vầy, anh liên lạc với vài bạn học, đêm mai hẹn gặp mặt, em có thể tới không?”
Bình thường Giang Hạ vì công việc bận rộn, ít có cơ hội tụ họp với bạn học. Lần này vừa đúng lúc nghỉ ngơi, nhưng mà…
cô nhìn Trình Dật Tu ngồi bên cạnh, anh vẫn quấy chén canh, bộ dáng không để ý tới cô nói gì.
cô suy nghĩ một lát, nói: “thật sự là không đúng lúc, hôm nay tôi bị trật chân, không tiện ra cửa.”
Trình Dật Tu ngồi bên cạnh quấy canh nghe cô nói như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cố Vân Thành quan tâm hỏi: “Bị trật nghiêm trọng không? Hay là anh đi gặp em xem một chút nhé?”
Giang Hạ vội nói: “không cần không cần, chỉ bị trật chân mà thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”
Cố Vân Thành trầm mặc, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, lần sau có cơ hội lại tụ họp.”
Giang Hạ nói tạm biệt, mới vừa tắt điện thoai. một thìa canh đưa tới gần miệng.
“không nóng, uống đi.”
Giang Hạ mở miệng uống xong, thấy anh lại múc một muỗng đưa tới. cô đưa tay giành lại bát, “Em tự mình ăn được.”
cô bị trật chân chứ không phải trật tay, còn cần anh đút sao?
Trình Dật Tu ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
“Vậy thì ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
Giang Hạ phản bác, “Em gầy chỗ nào, thời gian này không kiên trì chạy bộ, eo đã thô một vòng rồi đấy!”
Vẻ mặt Trình Dật Tu không tin, nhéo nhéo eo cô, “Béo chỗ nào, rõ ràng là gầy như vậy, anh muốn nhiều thịt hơn.” nói xong kề sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “anh thích nhiều thịt.”
Giang Hạ uống canh suýt chút nữa phun ra ngoài, đỏ mặt nói: “anh có để cho em ăn canh không!”
Trình Dật Tu nghe lời cô nói rời đi, vui vẻ vào phòng bếp mang đồ ăn đã nấu xong bưng ra. Sau đó ôm Giang Hạ đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Giang Hạ cảm thấy chân mình bị trật biến thành tàn tật, đi đâu cũng phải anh ôm, cõng. May mà ngày mai anh phải đi làm, nếu không ngày ngày bị anh nhìn như thế, cô sợ mình sẽ hỏng mất.
Trình Dật Tu lại nói ra vào lúc đó: “Vừa rồi anh vừa gọi cho Mã tổng xin nghỉ một tuần, đợi em đi bệnh viện kiểm tra lại xong, chúng ta đi thăm ba mẹ.”
“Hả?! anh xin nghỉ? Vì sao?” cô hoàn toàn sụp đổ…
Trình Dật Tu nói: “Có thể xin nghỉ vì cái gì, đương nhiên là vì chăm sóc em rồi.”
Giang Hạ vội vàng từ chối, “không cần không cần, em chỉ bị trật chân mà thôi, đâu cần người khác chăm sóc, anh cứ đi làm đi.”
Trình Dật Tu để đũa xuống, “anh nguyện ý chăm sóc em, không được sao?”
Giang Hạ: …
Bây giờ cô có hơi hối hận vì thích anh, làm sao bây giờ?
Cơm nước xong, Trình Dật Tu chăm chỉ rửa chén quét nhà, nghiễm nhiên là một người đàn ông đạt tiêu chuẩn gia đình. Đột nhiên Giang Hạ nhớ tới lần đầu tiên đụng phải anh ở công viên, rõ ràng là khí chất tràn đầy lạnh lùng. Nhưng mà bây giờ…
Nhưng mà trong lòng ấm áp, nghĩ lại như vậy cũng rất tốt, ít nhất một việc cô cũng không cần làm, còn có người hầu hạ vui chơi giải trí.
Vừa nghĩ đến ăn uống, đột nhiên Giang Hạ muốn đi nhà vệ sinh, nhất định là vì uống quá nhiều canh. cô nhìn xung quanh, muốn tìm gì đó thay thế cái gậy, nhưng mà không có.
Trình Dật Tu thấy thế, hỏi cô: “Em tìm gì thế?”
Giang Hạ nói: “Em muốn đi nhà vệ sinh…”
Trình Dật Tu nhịn không được bật cười, ném khăn lau trong tay, cúi người, ôm cô đi đến nhà vệ sinh.
Buồi chiều Trình Dật Tu ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, dặn dò Giang Hạ không nên chạy loạn, lại mang đồ ăn đặt gần chỗ tay cô có thể với tới, mới yên tâm rời đi.
Giang Hạ cảm thấy, cô từ người tàn tật biến thành người trí tuệ chậm phát triển.
Trình Dật Tu đi siêu thị trước, sau đó đi đến một khách sạn hoàng kim đối diện. Sắp đến sinh nhật Giang Hạ, hôm đó anh sẽ chính thức cầu hôn cô.
Lúc về nhà, mang chiếc nhẫn giấu vào trong túi trước ngực, cảm nhận tim đập ổn định hơn bình thường.
******
Trình Dật Tu lấy cớ chăm sóc người bệnh, liên tục ở tầng sáu, không có trở về nhà. Nhưng mà Giang Hạ lấy cớ chân đau làm bia đỡ đạn, cho nên ba ngày rồi mà anh không được ăn mặn. Mỗi đêm chỉ có thể ôm người, vừa thống khổ lại hạnh phúc dày vò.
Đến ngày thứ ba, Giang Hạ đi bệnh viện kiểm tra lại. đã đỡ sưng hơn, chỉ là vẫn không thể dùng lực. Bác sĩ xem xong nói cần được nghỉ ngơi vài ngày.
Giang Hạ ngồi yên méo miệng, mấy ngày như vầy nữa, cô sẽ biến thành heo mất!
Vì không để mình tiếp tục làm trư, sau khi từ bệnh viện đi ra, Giang Hạ kiên quyết yêu cầu Trình Dật Tu đi đến hiệu thuốc mua hộ cô cái gậy. Có gậy cô có thể tự do hoạt động, không cần bị anh cõng trên lưng, cũng không lại bị anh nhân cơ hội chấm mút.
Vài ngày nay cô đã hiểu được nguyên nhân anh tích cực chủ động yêu cầu chăm sóc cô, a, chăm sóc chỗ nào, rõ ràng vài phút là muốn ăn cô!
Trình Dật Tu chỉ có thể thỏa hiệp, bảo cô đợi ở trên xe, mình đi đến hiệu thuốc cách đó không xa. Giang Hạ đợi ở trong xe khoảng mười phút, đã thấy anh tay không trở về.
“Sao anh còn chưa mua hả?” cô hỏi.
anh lau mồ