Edit: Yuurei Bana.
Cửa chính nhà họ Giang mở, Trình Dật Tu đi vào phòng.
Giang Hạ mặc áo khoác cho Dư Quỳnh Hoa xong, ba Giang cúi xuống chuẩn bị cõng bà xuống lầu. Trình Dật Tu vội vàng nói, “Chú, để cháu cõng cho ạ.”
Giang Văn Nhạc cũng không khách khí, “Vậy cháu cẩn thận một chút!”
Trình Dật Tu cúi xuống cõng Dư Quỳnh Hoa lên, ba Giang và Giang Hạ ở phía sau đỡ. Từ tầng sáu xuống tầng một, không dừng lại.
Trình Dật Tu dừng xe ở trước tiểu khu, ba Giang lại dừng ở gara. Cho nên anh cõng đến xe mình, để bà ở ghế sau.
Lúc này trên đường không có xe, anh đi xe đến bệnh viện gần nhất. Dừng xe anh lại xuống cõng bà đi đến phòng cấp cứu.
Giang Hạ và ba Giang ở bên cạnh chăm sóc Dư Quỳnh Hoa, chân chạy giao cho Trình Dật Tu, chạy từ trên xuống dưới n vòng, đợi đem người an trí ở phòng bệnh, cũng đã hai giờ sáng.
Cũng may không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói bị viêm ruột cấp tính. Nhưng mà thể chất của Dư Quỳnh Hoa không tốt, cho nên bác sĩ đề nghị nằm viện một tuần.
Dư Quỳnh Hoa đã ngủ, Trình Dật Tu nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ. Phòng bệnh chỉ có một giường chăm sóc, ba người đều không thể ở đây canh được. Vì vậy nói với ba Giang: “Chú cháu đưa chú trở về trước, cháu ở chỗ này cùng với Giang Hạ.”
Ba Giang không yên tâm, “Hay là hai đứa trở về đi, ba ở đây canh. Buổi sáng ngày mai Hạ Hạ đưa ít đồ dùng tới.”
Trình Dật Tu không có đẩy tới đẩy lui nữa, mắt nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ nghĩ cũng cần phải về nhà lấy vài thứ, còn nấu chút cháo cho mẹ nữa, liền đồng ý.
“Vậy bọn con về trước, ba ngủ ở giường chăm sóc một lát đi, đừng để mệt mỏi.”
Ba Giang đưa bọn họ ra phòng bệnh, bảo bọn họ đi đường cẩn thận.
Sau khi lên xe, Trình Dật Tu thay Giang Hạ cài dây an toàn, thấy cô hơi mệt mỏi, thay cô hạ thấp ghế xuống.
“Mệt thì ngủ trước đi, về đến nhà thì anh gọi em.”
Giang Hạ thật sự mệt mỏi, ừ một tiếng, lại hỏi: “anh buồn ngủ không, em nói chuyện với anh.”
anh khẽ hôn lên mắt cô, “không cần, em ngủ đi.”
Thấy cô cuối cùng cũng nhắm mắt lại, Trình Dật Tu mới thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Vài ngày nay không thể tự do gặp mặt cô, trong lòng anh rất buồn bực, rất khó chịu.
Xe đi rất chậm, lúc đến tiểu khu Giang Hạ đã ngủ sâu. Trình Dật Tu dừng xe xong, mở cửa ghế trước nhẹ giọng đánh thức cô; “Hạ Hạ, Hạ Hạ, về đến nhà rồi.”
Giang Hạ xoa mắt tỉnh lại, xuống xe lại thấy anh cúi xuống đưa lưng về phía mình, “anh làm gì thế?”
Trình Dật Tu quay đầu lại, “Cõng em.”
Giang Hạ kéo anh đứng thẳng, “không cần, chân em gần khỏi rồi, chỉ cần không quá dùng sức sẽ không đau. Em tự mình đi được.”
Trình Dật Tu thở dài, đưa tay vuốt gò má cô, trong mắt mang theo quyến luyến. “không phải là vì chân em không tiện mới cõng em, vì anh cõng em, làm trong lòng anh hiểu em còn là của anh, còn ở bên cạnh anh.”
Trong giọng nói của anh tiết lộ anh bất an, Giang Hạ vẫn cho là mẹ phản đối anh cũng không có để trong lòng. Bây giờ mới biết, hóa ra anh vẫn để ý, thậm chí là sợ hãi.
cô kiễng chân hôn môi anh một cái, “Em vĩnh viễn là của anh.” nói xong lại cảm thấy tỏ tình như vậy quá buồn nôn, đỏ mặt nắm lấy bả vai anh xoay sang chỗ khác, “Thấp một chút, như vậy cõng em làm sao được.”
Trong lòng Trình Dật Tu thoải mái, cười cúi xuống, thoải mái cõng cô lên. “Về nhà thôi!”
đi thẳng đến tầng sáu, anh không để Giang Hạ xuống đất, nhận chìa khóa mở cửa, mang cô đến giường.
Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có ánh đèn từ phòng khách chiếu qua khe cửa. Trình Dật Tu thay cô đắp chăn, đột nhiên không muốn buông tay, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ nói: “Mau ngủ đi, đợi em ngủ xong anh lại đi.”
Giang Hạ được anh ôm chặt vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cũng không buông tay được. Kéo chăn đắp cho anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ở đây đi, quá muộn rồi.”
Trình Dật Tu nghe thấy, vừa lòng thỏa mãn hôn nhẹ mặt cô, “Vậy thì cùng nhau ngủ.”
Người trong lòng không có trả lời, không lâu sau vang lên tiếng hít thở có quy luật. anh cúi đầu nhìn, đã ngủ rồi.
không tiếng động thở dài, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc không thể làm gì, thật sự là hành hạ. anh lại không buông tay được.
Cứ như vậy ôm rất lâu, nhìn đồng hồ đã sắp bốn giờ, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy rời đi. Mặc dù không bỏ được, nhưng mà anh muốn nấu cháo cho mẹ vợ.
Ngày hôm sau Giang Hạ được Trình Dật Tu đánh thức, nói đánh thức không bằng nói hôn tỉnh lại mới chính xác. trên mặt, trên cổ đều được anh ấn xuống vô số cái hôn, giống như lông vũ quét qua, tê tê dại dại.
Thấy cô tỉnh lại, anh cười nói: “Chào buổi sáng.”
Giang Hạ dùng chăn che nửa gương mặt, chỉ lộ ra con mắt. “Chào buổi sáng…” cô còn chưa đánh răng rửa mặt, anh còn hôn miệng được.
Trình Dật Tu kéo cô ngồi dậy, “Nhanh đi rửa mặt đi, một lát nữa còn phải đến bệnh viện đấy.”
Giang Hạ nhìn đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ. “Hỏng rồi, em quên nấu cháo!”
Trình Dật Tu cười vuốt mũi cô, “Em nấu cháo có thể ăn được không?”Giang Hạ bĩu môi không để ý tới anh, nghĩ lát nữa chỉ có thể mua cháo ở trên đường mang đến bệnh viện. Nhưng mà lúc đi đến phòng vệ sinh ngang qua phòng khách, lại phát hiện trên bàn ăn đã có bữa sáng, còn có hai hộp giữ nhiệt.
cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trình Dật Tu ở phía sau: “Những thứ này là anh làm sao?”
Vẻ mặt anh ngạc nhiên, “A! không phải là em mộng du rồi làm đấy chứ?”
Giang Hạ nghe ra được anh đang trêu mình, nhưng mà cô không có tức giận, vui vẻ nhào vào ngực anh, hai tay ôm lên cổ anh. Hôn một cái vang dội.
anh đưa mặt mình đến gần cô, “không đủ!”
Giang Hạ lại hôn vài cái, lại phát hiện trong mắt anh đầy tia máu. Vội vàng lui ra, “không phải là anhkhông ngủ cả đêm đấy chứ?”
Trình Dật Tu lấy tay dụi mắt, “rõ ràng như vậy sao?”
Giang Hạ nắm lấy tay anh không cho dụi, đau lòng nói: “Đừng dụi nữa, càng dụi càng đỏ.”
anh cười nói: “Có phải đau lòng thay anh hay không?”
Giang Hạ trừng anh, “Còn cười, nhanh đi về ngủ đi!”
anh lắc đầu, “không sao, một lát nữa còn phải đến bệnh viện. Làm cho mẹ anh nhìn xem một chút đôi mắt đỏ của anh mà đau lòng.”
Giang Hạ tức giận đập vào ngực anh một cái,