Edit: Yuurei Bana.
một đêm điên cuồng, Giang Hạ thề sau này cô sẽ không chủ động trêu chọc anh nữa. anh vốn là mộtcon sói, cô lại đánh trúng con sói đó, sau đó con sói nổi điên, cầu xin tha thứ như thế nào cũng khôngcó tác dụng. Sau khi kéo thân thể đau nhức rời giường, cô cố ý khinh thường Trình Dật Tu nịnh nọt cô.
Hừ! Bây giờ nịnh nọt thì có ích lợi gì, tối hôm qua cầu xin anh như vậy cũng không thấy anh làm ít đimột lần.
Trình Dật Tu biết cô tức giận, cũng không nói chuyện chỉ đi theo cô. cô đi đánh răng, anh liền quét kem đánh răng lên bàn chải. cô ăn sáng, anh thay cô gắp quẩy vào cháo. cô lên lầu thay quần áo không cho anh vào cửa, anh ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa đợi. Cho đến khi Giang Hạ thu dọn xong chuẩn bị điđến nhà hàng làm, anh vẫn nhắm mắt theo đuôi cô như cũ.
Sau đó Giang Hạ vừa quay đầu lại, đã thấy anh giống như nàng dâu nhỏ, níu lấy vạt dưới T-shirt, cúi đầu mím miệng đáng thương.
cô bật cười một tiếng, “Đủ rồi đấy, anh đừng giả bộ đáng thương nữa.”
Trình Dật Tu vui vẻ hai bước đã đuổi kịp cô, “Hạ Hạ, em đừng tức giận nữa nhé?”
Giang Hạ không để ý tới anh, tiếp tục đi về phía trước, đi đến cạnh xe đứng yên, đợi anh mở cửa. Trình Dật Tu vội vàng mở cửa xe, một tay che đỉnh đầu cô, rất khoa trương mà biểu đạt anh căng thẳng. “Chao ôi, chậm một chút chậm một chút, đừng để đụng vào đầu.” Đợi cô ngồi vững vàng, anh lại thay cô buộc dây an toàn. “Nhất định phải đeo dây an toàn, an toàn là số một!”
Rốt cuộc Giang Hạ không thể nghiêm túc được nữa, mặc dù cắn môi giả bộ mặt không chút thay đổi, nhưng mà vui vẻ trong mắt đã bán đứng cô.
Trình Dật Tu buộc dây an toàn, duy trì tư thế cũ, hai tay để hai bên chỗ ngồi, vây Giang Hạ vào trong ngực. Giang Hạ bị buộc nhìn thẳng anh, nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy sủng nịnh.
“Hạ Hạ, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Giang Hạ thấy anh khôi phục đứng đắn, cho rằng anh thực sự muốn nói chuyện gì quan trọng. Ho nhẹmột tiếng, nói: “Chuyện gì thế ạ?”
anh dựa vào gần cô thêm vài phân, nhìn chằm chằm mắt cô, rất nghiêm túc nói: “anh rất thích biểu hiện tối hôm qua của em, đêm nay lại tiếp tục có được không?”
Giang Hạ chậm ba giây mới phản ứng lại, trên mặt đỏ bừng lên. “Trình Dật Tu!”
Trình Dật Tu cười ha ha, trước khi cô kịp phản ứng đã né ra.
**********
Trình Dật Tu về sớm hơn dự định hai ngày, cho nên hôm nay anh còn có một ngày nhàn rỗi. Sau khi đưa Giang Hạ đến nhà hàng lại đến bệnh viện, xử lý chuyện Lưu Cương.
Bởi vì đêm qua phóng đãng, hôm nay Giang Hạ dậy muộn, lúc đến nhà hàng đã là thời gian khách hàng ăn cơm trưa. Quản lý tiền sảnh mới nhậm chức tên là Tiểu Tuệ, mới tốt nghiệp không lâu. Bởi vì học quản lý khách sạn, lúc trước lại có kinh nghiệm làm thợ chính, cho nên làm việc có bài bản hẳn hoi. Chỉ là tính tình cô ấy quá thoải mái, nhìn thấy Giang Hạ bây giờ mới đến, vẻ mặt cười hiểu rõ đón Giang Hạ. “Quản lý Giang, sao hôm nay bây giờ chị mới đến, không phải là tối hôm qua cùng với ông chủ… Ha ha ha ha.”
Vừa rồi lúc xuống xe Giang Hạ còn bị Trình Dật Tu ôm vào ngực hôn một lúc, lúc này môi còn sưng đỏ. Sợ người khác nhìn ra được khác thường, cho nên liên tục mím môi. Lại bị một câu nói toạc ra của Tiểu Tuệ làm lúng túng, chỉ có thể nghiêm mặt khiển trách cô ấy: “đang trong thời gian làm việc, nhanh đilàm việc đi!”
Tiểu Tuệ ồ một tiếng, đi hai bước lại quay đầu, giảo hoạt chỉ môi Giang Hạ, “Quản lý Giang, hết son môi rồi nha!”
Giang Hạ: …
thật sự là cô không có chút uy nghiêm của bà chủ.
Sợ càng nhiều người nhìn ra được khác thường, Giang Hạ đi vào phòng làm việc. Lúc đến khúc quanh theo thói quen nhìn thoáng qua vị trí hẻo lánh kia. Mấy lần trước trông thấy Hạ Bạch Tuyết, cô ta đều ngồi ở vị trí kia, nhưng hôm nay vị trí kia lại trống không, chắc là đi đến nhà hàng khác đổi khẩu vị.
Chỗ ngoặt là phòng vệ sinh, Giang Hạ vốn muốn đi vào phòng làm việc, nghĩ đến lời Tiểu Tuệ nói, vị vậy ngoặt ở chỗ rẽ, dự định đi đến phòng vệ sinh trang điểm lại.
Phòng vệ sinh nam nữ tách ra, nhưng bồn rửa tay ở ngoài cửa dùng chung. Giang Hạ soi gương, lấy khăn giấy lau môi, đang chuẩn bị lấy son môi ra bôi, lại nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng rửa tay truyền đến rất quen thuộc.
“Nhất định phải cần giấy chứng nhận sao ạ? nói mất không được à?... Phiền toái như vậy, được rồi, để em nghĩ cách.”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, chỉ là không có ngọt ngán như trước kia. Mặc dù không thấy người, Giang Hạ cũng biết người ở bên trong chính là Hạ Bạch Tuyết.
cô vô tình gặp mặt Hạ Bạch Tuyết, vì vậy cất son môi chuẩn bị rời đi. Nhưng lại nghe thấy tiếng nóichuyện bên trong.
“anh yên tâm, lần này em đã chuẩn bị lâu rồi, chúng ta nhất định có thể thuận lợi xuất ngoại. Em biết trong tay người phụ nữ kia có một số lớn tiền mặt, anh đợi em thêm vài ngày nữa, đợi lấy được khoản tiền kia chúng ta sẽ lập tức đi ngay… Ừm, được, vậy em không đợi anh nữa, buổi tối em đến nhà anh.”
Giang Hạ nhất thời hiếu kỳ, bước chân dưới chân ngừng mấy giây. Nhưng mà chỉ vài giây, Hạ Bạch Tuyết ở bên trong đã tắt điện thoại và đi ra.
không có chỗ để trốn, Giang Hạ chỉ có thể làm như không nghe thấy, lấy ra son môi trang điểm lại lần nữa. Nhưng mà lúc Hạ Bạch Tuyết chuẩn bị rửa tay, nhìn thấy Giang Hạ trong gương, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
“Sao cô lại ở chỗ này?” cô ta không thân thiện hỏi.
Giang Hạ bôi son môi xong, từ trong gương mỉm cười với cô ta, “đã lâu không gặp Tổng giám Hạ, tôi làm việc tại nhà hàng này.”
Hạ Bạch Tuyết híp mắt, “cô làm việc ở đây?” nói như vậy, vài ngày nay cô và Dương Thụ gặp mặt, cô ta biết hết?
Giang Hạ không muốn nhiều lời với cô ta, thu dọn xong, nói với cô ta: “Đúng vậy, không nghĩ tới tổng giám Hạ sẽ đến, một lát nữa tôi sẽ nói với thu ngân một tiếng, chiết khấu cho cô. Tôi còn có việc đitrước.” cô nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng mà vừa di chuyển lại bị Hạ Bạch Tuyết giữ chặt.
Thời gian qua ấn tượng về Hạ Bạch Tuyết với người khác luôn là thanh thuần đáng yêu, lúc này trong mắt lại giống như có độc, nhìn chằm chằm Giang Hạ, “Vừa rồi cô đã nghe thấy hết rồi à?”
Giang Hạ sững sờ, rút tay bị cô ta nắm lấy, “Tôi phải nghe thấy gì sao? Ngại quá, tôi còn có việc, khônggiúp cô được rồi.”
Hạ Bạch Tuyết vẫn nhìn Giang Hạ đi xa, chỗ này không lớn, cũng rất yên tĩnh. Vừa rồi lúc cô ta gọi điện thoại cho rằng không có người, cho nên không đè thấp giọng nói của mình. cô ta không tin Giang Hạ sẽkhông nghe thấy!Sau khi Giang Hạ trở lại phòng làm việc,