Cái gọi là giao dịch mà Trình Dật Tu nói, chính là anh chịu trách nhiệm làm bữa sáng và bữa khuya, mà Giang Hạ chịu trách nhiệm rửa chén.
“Việc này, việc này không được tốt lắm!” Giang Hạ sững sờ nói. “Theo như anh nói, không phải là tôi chiếm tiện nghi của anh sao?”
Trình Dật Tu buồn cười cúi đầu, “Không phải là cô chiếm tiện nghi, là tôi chiếm tiện nghi của cô.”
Giang Hạ ý thức được lời nói sơ hở của mình, mặt đỏ bừng.
“Cô biết tôi chán ghét chuyện gì nhất hay không?”
Giang Hạ lắc đầu, “Chuyện gì?”
“Rửa chén.”
“Hả? Vì sao?”
Trình Dật Tu nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Có thể là trước đây rửa chén nhiều quá nên sợ. Cho nên, nếu như cô có thể giúp tôi rửa chén, tôi phải cảm ơn, tôi giúp cô nấu cơm. Thế nào?”
“Thực sự được sao?” Giang Hạ không tin hỏi. Thực sự mỗi ngày cô đều được ăn cơm đầu bếp làm sao?
Trình Dật Tu gật đầu, “Đương nhiên là được, dù sao mỗi lần tôi làm đều ăn không hết, ném đi cũng lãng phí.”
Giang Hạ: …
Ầm ĩ một lúc lâu, hóa ra để tránh lãng phí.
Nhưng mà, đợi Trình Dật Tu ăn xong cháo, Giang Hạ thật cao hứng cầm chén đi rửa sạch. Có ăn mà không ăn, đúng là người ngu.
Giang Hạ tự nhận không phải là người ngốc, cho nên cô vui vẻ đồng ý đề nghị của Trình Dật Tu.
Lúc xế chiều, Giang Hạ nhận được điện thoại của cha, oán hận cô đã nửa tháng không đi thăm cha mẹ. Giang Hạ lật qua lật lại lịch đặt trước, tháng năm tới là mùa kết hôn, tiệc cưới tháng năm có mười sáu đợt, đến lúc đó chỉ sợ cô mệt đến chết. Không bằng thừa dịp cuối tháng này còn nhàn rỗi, nghỉ hai ngày đi thăm cha mẹ.
Vì vậy cô nói với ba Giang ngày mai sẽ đến thôn, ba Giang nói ông phải làm một bàn thức ăn hoan nghênh con gái.
Tay nghề của ba Giang, Giang Hạ thật sự không dám khen tặng. Nhưng mà không muốn làm tổn thương trái tim cha, chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.
Mới vừa tắt điện thoại, Hứa Lôi hùng hùng hổ hổ xong vào phòng làm việc của cô. Vẻ mặt đáng thương nói với cô: “Tiểu Hạ Hạ thân ái, em nhất định phải cứu chị, cho chị ở vài ngày!”
Giang Hạ liếc mắt, “Chị lại trêu chọc ai à?”
Mỗi lần Hứa Lôi chia tay liền bị tiền nhiệm dây dưa, lúc đó sẽ đến nhà cô ở vài ngày, để tránh bị người kia chặn cửa. Đương nhiên, Dương Thụ là ngoại lệ, bởi vì Dương Thụ quăng cô ấy, cho nên cô ấy mới liên tục canh cánh trong lòng.
Vẻ mặt Hứa Lôi như đưa đám, “Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, thật sự không phải chị trêu chọc. Ô ô ô…”
Giang Hạ không còn gì để nói, mỗi lần lời kịch đều giống nhau. “Được rồi được rồi, vừa đúng lúc mai tớ đi gặp ba mẹ, cậu đi với tớ.”
Hứa Lôi ôm cổ cô, “Biết ngay là Hạ Hạ tốt nhất mà, vậy bây giờ chị về ký túc xá dọn quần áo, đêm nay tan tầm cùng em về nhà!” Nói xong hôn lên mặt cô một cái, giống như lúc vừa đến, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Buổi tối không có nhiều dự định lắm, đúng tám giờ rưỡi Giang Hạ tan sở, Hứa Lôi kéo hành lý màu hồng phấn rất lớn ở cửa nhân viên đợi cô.
Giang Hạ chỉ về phía hành lý hỏi: “Chị là ở nhờ hay dọn nhà thế?”
Hứa Lôi ôm cánh tay cô làm nũng, “Ai nha, em biết quần áo của chị rất nhiều mà. Yên tâm, chị đảm bảo ở nhiều nhất là một tháng!”
“Một tháng!” Giang Hạ kinh ngạc nói. “Lần này chị trêu chọc phải người nào thế?” Thường thì một tuần lễ đã thu phục, lần này lại cần một tháng.
Hứa Lôi uể oải nói, “Haizz! Nói ra rất dài. Về nhà chị sẽ nói với em.”
Hai người trở lại nhà Giang Hạ, Hứa Lôi còn nói đã đói bụng, kéo cô ra ngoài ăn đồ nướng.
Mấy ngay nay Giang Hạ chưa ăn đồ nướng, cộng thêm Hứa Lôi mời khách, vì vậy vui vẻ rời đi. Căn bản quên mất giao dịch buổi sáng với người nào đó.
Bên ngoài tiểu khu đều là các cửa hàng, tất cả đều bán các món ăn bình dân. Bởi vì gần công viên, nhưng đôi tình nhân trước khi vào công viên đều đến đây ăn gì đó. Vì vậy mà buổi tối ở đây rất náo nhiệt.
Hai người đến một cửa hàng thịt nướng, bởi vì nhiều khách, vị trí của các cô là thêm tạm thời, ở bên ngoài cửa tiệm. Giang Hạ gọi một đống đồ ăn, Hứa Lôi lại gọi thêm hai chai bia.
Uống một cốc bia, Hứa Lôi thở dài thật sâu. “Hạ Hạ, em nói xem có phải chị là người đàn bà xấu không?”
Giang Hạ đang bận gặm cánh gà, nghe vậy nói không rõ ràng: “Lời này ai nói với chị, em kính anh ta một chén rượu.”
Lời này của cô vốn mang theo ý đùa giỡn, không nghĩ tới Hứa Lôi nghe xong, đôi mắt câu hồn kia rơi lệ.
Giang Hạ vội vàng ném cánh gà trong tay, hỏi: “Chị sao thế?” Quen nhau sắp hai năm, trong mắt cô Hứa Lôi là người phụ nữ không tim không phổi, từ trước đến nay nói yêu đương không quá ba tháng, mỗi lần chia tay đối phương đều quấn quít lấy cô ấy, chưa bao giờ thấy qua cô ấy khổ sở, chớ nói là khóc.
Hứa Lôi vừa khóc, giống như mở bình chứa nước, không dừng lại được. Giang Hạ lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho cô ấy: “Nếu chị đau khổ, cứ khóc đi.” Có thể khóc tốt hơn so với nghẹn.
Hứa Lôi dùng sức khóc lên, từ rơi lệ không tiếng động biến thành gào khóc, làm cho người xung quanh đều nhìn. Vẻ mặt chủ quán lo lắng chạy tới hỏi: “Cô gái, bạn của cô sao thế, đồ ăn của tôi không ngon à!”
“Cũng bởi vì đồ ăn ngon quá, bạn tôi ăn cảm động.” Giang Hạ nghiêm túc nói.
Hứa Lôi vốn đang khóc, không hiểu sao bị đoạn đối thoại của hai người chọc trúng điểm cười, ‘Phốc’ một tiếng bật cười.
Giang Hạ lại rót đầy cho cô ấy một ly rượu, “Uống đi, uống say đem tất